Dị Năng Thần Y Tái Sinh Thời Hiện Đại - Chương 803

Cập nhật lúc: 2025-10-16 09:24:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ồ, mà, cũng là sinh viên đấy thôi. Cậu là sinh viên năm hai khoa Trung y của Đại học Y khoa Kinh Thị, chuyện ai cũng cả,” Lâm Tô Anh vẻ vô cùng ngây thơ. “Chúng đừng vì thua nổi mà tìm đủ lý do chứ. Thật đây chỉ là một buổi giao lưu về Trung y, thi đấu gì , cay cú đến ? Thất bại chứng tỏ lý luận Trung y của chúng cần học hỏi nhiều hơn, lẽ chúng cảm ơn mới đúng. Nếu chỉ , chúng thể nhận thức điều đó.” Nói , Lâm Tô Anh bắt đầu cảm thấy bản tự mãn, và dĩ nhiên, sự tự mãn của cô như kim châm, đ.â.m thẳng lòng tự tôn của đám Nhật Bản và Hàn Quốc.

 

“Không thể như ,” một Hàn Quốc lên tiếng. “Giao lưu học thuật nên là giữa những trình độ tương đương .”

 

“Ai thế?” Lâm Tô Anh tỏ vẻ đồng tình. “Những tham gia giao lưu học thuật đều là những cá nhân ưu tú. Ví dụ như họ đến đây để giao lưu về Trung y, thì dĩ nhiên kiến thức về mảng thật sự xuất sắc, chuyện sàn sàn như ? Chênh một chút thôi khác biệt một trời một vực , ?”

 

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

Lâm Tô Anh lắc đầu, tiếp: “Thôi bỏ , dân của một thành phố như các vị chút kiến thức như cũng tồi . Tầm của chúng chỉ gói gọn trong một thành phố, còn tầm của là cả một quốc gia. Quả nhiên, đó chính là sự khác biệt giữa với .”

 

Những lời đầy kiêu ngạo của Lâm Tô Anh dứt, những Hoa Hạ mặt tại đó đều bật thành tiếng. Họ cảm thấy Lâm Tô Anh thật sự quá đỗi đáng yêu, chỉ cần dùng lời cũng đủ sức áp đảo cả Hàn Quốc lẫn Nhật Bản. Phải rằng, cách hành xử giờ của hai nước vốn khiến khác chướng mắt, nên bây giờ mặt trị họ, ai nấy đều hả hê vô cùng. Ít nhất thì những thanh niên yêu nước mặt ở đây đều vui vẻ.

 

Lâm Tô Anh bồi thêm: “Thật , Trung y của nước họ đối với chúng quả thực quá cao siêu, chúng hiểu cũng là điều dễ thông cảm. Cho nên, chúng tuyệt đối đừng hiểu mà giả vờ hiểu, vấn đề gì thì cứ mạnh dạn nêu . Những gì thể , nhất định sẽ tận tình chỉ dạy cho chúng .”

 

Mitsunawa Chiyo đảo mắt, : “ ở Hoa Hạ hiện đang lưu hành một loại đan dược, trong đó chẳng chứa chu sa và hùng hoàng ? Đó đều là những chất độc mà.”

"Lâm Tô Anh lườm Quang Thằng Thiên Diệp một cái: “Cậu xem, mới chê còn vẻ, giờ bắt đầu đây.”

 

Lâm Tô Anh lắc đầu, vẻ mặt tỏ rõ sự thất vọng: “Chẳng lẽ đan d.ư.ợ.c thực thụ thì bao giờ chu sa và hùng hoàng ? Chu sa và hùng hoàng tuy cũng thể dùng để luyện đan, nhưng đó là cách của những kẻ tay mơ am hiểu gì, may mắn mà thành công thôi. Bởi vì trong quá trình luyện chế, chu sa và hùng hoàng dễ trở thành tác nhân gây đông đặc, giống như sỏi mật trong cơ thể . Khi những thứ thể tiêu hóa, dịch mật sẽ ngừng bao bọc lấy chúng, từ đó hình thành sỏi. Chu sa và hùng hoàng chính là những vật chất khó “tiêu hóa” nhất khi luyện đan, nên loại đan d.ư.ợ.c luyện theo cách đó tất nhiên sẽ độc.

 

Còn như đan d.ư.ợ.c đang lưu hành thị trường Hoa Hạ của chúng , tất cả đều tinh luyện nhiều từ thảo d.ư.ợ.c thiên nhiên. Kỹ thuật đó ai cũng thể nắm vững , thế nên đan d.ư.ợ.c của Hoa Hạ mới đắt như tôm tươi, cứ lò là bán hết sạch, chẳng bao giờ chuyện ế hàng. Vốn dĩ, việc luyện chế dễ dàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-803.html.]

 

Quang Thằng Thiên Diệp : “Bọn họ đang biểu tình phản đối, tại Hoa Hạ đan d.ư.ợ.c mà bán thị trường quốc tế.”

 

Lâm Tô Anh bật như thể chuyện nực nhất trần đời: “Đến còn sắp c.h.ế.t đói đây, nghĩ sẽ ngu đến mức đem thức ăn của bán cho họ ?”

 

“Chuyện đó thì gì giống chứ?” Quang Thằng Thiên Diệp thắc mắc.

 

“Bề ngoài thì khác, nhưng đạo lý thì y hệt. Hoa Hạ của chúng còn đang thiếu thốn đan dược, bán nước ngoài ư? Chẳng khác nào sắp c.h.ế.t đói mà đem thức ăn bán cho khác. Chờ đến ngày nào đó nguồn cung của Hoa Hạ bão hòa, tự khắc họ sẽ xuất khẩu thôi. Còn hiện tại, ngay cả chúng cũng đủ dùng, nên chuyện bán nước ngoài cứ tạm quên .” Lâm Tô Anh thản nhiên tiếp: “Vả , đan d.ư.ợ.c của , thích cho ai thì cho. Ai mà còn lằng nhằng, thì kết cục cũng sẽ như cái bàn thôi.”

 

Ánh mắt Lâm Tô Anh lóe lên một tia sắc lẹm, cô đá chiếc bàn bên cạnh. Cái bàn dường như hề suy suyển, nhưng khi cô nhẹ nhàng phất tay, cả chiếc bàn gỗ cứng rắn bỗng hóa thành bột mịn, đến mức gió thổi là thể bay mất.

 

Tất cả những mặt đều c.h.ế.t lặng. Lâm Tô Anh thẳng: “Nhân tiện đây, cũng rõ một chuyện. Chắc hẳn ít , chính cung cấp đan d.ư.ợ.c đó. Ngay tại đây, xin thừa nhận điều . Nếu quốc gia nào cảm thấy thể cử luyện đan sư tới, thì cứ trực tiếp đến tìm . đây hiếu khách, gần đây đang thiếu đối tượng thử thuốc. Cho nên nếu đến mà về thì cũng đừng mất công tìm gì, mười phần thì đến tám chín phần là dùng vật thí nghiệm . Chỗ của chào đón những kẻ lòng lang sói, các càng gian ác, càng vui vẻ. Bất kể là của phe phái nào, trắng là gián điệp, đặc vụ của bất cứ , cứ việc đến đây, quan tâm .”

 

thì cứ đến, cũng cần tiếp đãi gì cho phiền phức, cứ diệt thẳng tay là xong. Đối với Lâm Tô Anh, nếu tiêu diệt một quốc gia, một cô là đủ . Cô còn nhiều việc , và ghét cay ghét đắng những kẻ lén lút cử theo dõi . Thà nhân cơ hội hôm nay thẳng cho xong. Có bản lĩnh thì cứ đến, xem cô sợ !

 

cũng để các liệu hồn. Đừng dại dột mà động đến giới hạn của . Nếu kẻ nào dám gây nguy hiểm cho nhà của ,” khóe miệng Lâm Tô Anh nhếch lên một nụ băng giá, “ sẽ san bằng cả nơi các ở, thậm chí còn hơn thế nữa. Đừng hòng dùng mấy thứ vũ khí nóng khí độc, đối với , chúng đều vô dụng.”

"Dường như để tăng thêm sức nặng cho lời của , cô dứt lời, chiếc ly kim loại trong tay bỗng vỡ tan thành tro bụi. Chiêu oai phủ đầu quả thực khiến tất cả mặt, bao gồm cả các đại diện đến từ Nhật Bản và Hàn Quốc, sững sờ c.h.ế.t lặng.

 

“Được , chúng tiếp tục trao đổi thôi nào.” Trái ngược với vẻ kinh hãi của , Lâm Tô Anh tỏ vô cùng thản nhiên. Cô hiệu cho nhân viên mang đến một chiếc ly khác, ung dung rót nước nhấp một ngụm như chuyện gì xảy . Thấy đám đông vẫn còn ngây như phỗng, cô lên tiếng thúc giục: “Nào, ai gì thế? Chúng tiếp tục chứ?”

 

Loading...