Dị Năng Thần Y Tái Sinh Thời Hiện Đại - Chương 861

Cập nhật lúc: 2025-10-16 09:26:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tô Anh gật đầu, về phòng vệ sinh cá nhân. Cô nhanh chóng buộc gọn mái tóc thành kiểu đuôi ngựa, soi gương thấy tươm tất gọn gàng mới bước ngoài. Trên bàn ăn, Hàn Quân Diệp dọn sẵn một bữa sáng thịnh soạn.

 

Lâm Tô Anh kéo ghế xuống, gắp một miếng trứng chiên bỏ miệng tấm tắc gật đầu: “Ngon lắm, tay nghề của tệ chút nào.”

 

Hàn Quân Diệp đáp: “Ngon thì ăn nhiều nhé. Hôm qua chắc em vất vả .”

 

Vừa ăn trứng, Lâm Tô Anh lườm Hàn Quân Diệp một cái sắc lẹm: “Thế còn là tại ai , giờ còn dám em.”

 

“Lỗi của , là của , nên ăn “bánh kem”.” Nhớ vẻ ngon ngọt của Lâm Tô Anh ngày hôm qua, lòng Hàn Quân Diệp dâng lên một cảm giác xao xuyến.

 

Mặt Lâm Tô Anh đỏ bừng. Cảnh tượng điên cuồng tối qua đúng là từng . Cô lườm Hàn Quân Diệp một cái, đến bên cạnh lấy một hộp quà đưa cho : “Vốn định hôm qua ăn tối xong sẽ đưa cho , ai ngờ giày vò.” Nói đến đây, mặt cô càng đỏ hơn. “Này, quà sinh nhật của .”

 

Hàn Quân Diệp rạng rỡ đón lấy: “Ồ, còn cả quà sinh nhật cơ .” Anh mở hộp quà. Khi thấy vật bên trong, ánh mắt ánh lên vẻ cảm động sâu sắc. “Bà xã, mấy ngày nay thấy em cứ cặm cụi mãi, hóa là đang đan cái ?”

 

“Ừm.” Lâm Tô Anh gật đầu. “Trời sắp nóng , chắc là choàng ngay, nhưng quà tặng quan trọng nhất là tấm lòng mà. Anh tuyệt đối trả đấy.”

 

“Anh trả , tuyệt đối trả.” Hàn Quân Diệp bước tới, bế thốc Lâm Tô Anh lên. “Anh sẽ chỉ càng yêu em sâu đậm hơn mà thôi.”

 

Hai ngày đó, Lâm Tô Anh mới tiễn Hàn Quân Diệp . Anh khỏi nhà với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, miệng thì kỳ nghỉ phép kết thúc , thậm chí còn giả vờ tiếc nuối thở dài mấy tiếng, khiến cô chỉ tặng cho một cú đạp. Đợi Hàn Quân Diệp khỏi, Lâm Tô Anh lập tức về gian linh tuyền, ngâm hồi lâu mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Cô thầm thề rằng sẽ bao giờ mặc bộ quân phục nữa, di chứng để thật quá sức khủng khiếp.

 

“Kệ công việc! Hôm nay nghỉ phép, yêu em cho thật đời!”

 

“Đừng... a...” Những lời phản đối còn đều bờ môi của Hàn Quân Diệp nuốt chửng.

 

Cô thật sự thấy may mắn vì tường rào nhà đủ cao, còn cẩn thận thiết lập cả trận pháp phòng hộ, nếu thì bên ngoài xem một màn kịch nóng bỏng miễn phí .

 

Lâm Tô Anh cảm thấy hai ngày qua Hàn Quân Diệp như biến thành một con thú đói, chỉ cần thời gian rảnh là đè cô giày vò kể ngày đêm. Từ giường xuống ghế sô pha, thậm chí cả sàn nhà... hình như hai còn “” một ngay trong sân nữa.

 

Mỗi cô yếu ớt nhắc nhở: “Này, còn đấy.”, gạt phắt .

 

Chỉ là đáng tiếc, dù cô mặc thì Hàn Quân Diệp vẫn luôn tìm cách để dụ dỗ cô mặc . Cuối cùng ai thắng ai thua, lẽ chỉ hai họ mới .

 

Trong những màn “so chiêu” vợ chồng đầy ngọt ngào đó, kỳ nghỉ hè tháng Bảy cuối cùng cũng đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-861.html.]

Tuyết trắng tinh khôi bao phủ khắp núi Côn Luân. Nhìn những đỉnh núi cao chọc trời, Lâm Tô Anh thầm cảm thán, bảo nơi đây mệnh danh là thánh địa. Những ngọn núi mây mù lượn lờ bao phủ, sương khói mờ ảo lãng đãng tựa chốn bồng lai, phảng phất như nơi tiên phật ngự trị. Cảnh tượng linh thiêng, huyền bí, khiến khỏi khao khát hướng về.

 

Chỉ là núi Côn Luân quanh năm tuyết phủ, bình thường gần như thể nào leo lên. Ngay cả tu vi như Hàn Quân Diệp và Lâm Tô Anh cũng chỉ thể bộ. Bởi vì ngay khi đặt chân đến đây, cả hai đều cảm nhận một luồng cấm chế vô hình, ngăn cản hình thức bay lượn. Ngoại trừ chim trời, bất kỳ ai cũng đều dùng chính đôi chân của để chinh phục ngọn núi .

 

*Dời Bắc Đẩu qua Nam Thần,*

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

*Hai tay nâng vầng nhật nguyệt,*

*Vút bay thẳng tới Côn Luân,*

*Thoắt hóa thành mây trời.*

 

Lâm Tô Anh cái cảm giác oai hùng hai tay nâng cả vầng nhật nguyệt như trong thơ, ngược chỉ thấy ngọn Côn Luân quá đỗi hùng vĩ, còn bản thì nhỏ bé đến mức tưởng chừng thể tan thành một áng mây, , chỉ là một hạt cát giữa muôn trùng mà thôi.

 

Lâm Tô Anh cảm thán: “Núi Côn Luân lớn thật đấy, bảo chẳng ai dám đến đây thám hiểm.”

 

Hàn Quân Diệp dãy núi tuyết trắng xóa mặt, nắm tay Lâm Tô Anh, : “Với năng lực của em mà còn sợ mấy ngọn núi ? Đi thôi nào.”

 

Lâm Tô Anh mỉm tinh nghịch: “Nghe Côn Luân là tiên cảnh, là tiên cảnh thì chắc chắn báu vật, đúng ?”

 

“Đồ hám của, em nghĩ trò gì đấy?” Hàn Quân Diệp thừa cô vợ bé nhỏ của chỉ đang cố khuấy động khí cho chuyến , nên dĩ nhiên phối hợp cùng cô.

 

“Em mưu đồ gì chứ,” Lâm Tô Anh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, “Em chỉ tìm thêm vài loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm để luyện thêm đan dược, chữa bệnh cứu , để còn phiền muộn vì bệnh tật nữa thôi.”

 

Hàn Quân Diệp vẫn giữ nụ dịu dàng: “Bà xã, ý tưởng thì , nhưng em rằng, nếu Côn Luân thật sự tiên thảo, đó chắc chắn là những thứ cực kỳ hiếm . Em thể cứu vài , nhưng cũng chỉ là một con hữu hạn mà thôi. Hơn nữa, nếu để đời Côn Luân tiên thảo, chẳng sẽ phá vỡ sự yên bình vốn của nơi ?”

 

“Ừm, đúng, là em nghĩ đơn giản quá .” Lâm Tô Anh là tính cách thẳng thắn như , một khi nhận sai, cô sẽ lập tức thừa nhận chứ hề trốn tránh.

 

Hàn Quân Diệp chỉ khẽ: “ mà ý tưởng của bà xã cũng đấy. Em thể tìm thêm ít hạt giống thảo d.ư.ợ.c quý hiếm, đó mang về trồng. Những vị t.h.u.ố.c thể cứu giúp nhiều .”

 

“Vâng !” Lâm Tô Anh gật gù, lời của Hàn Quân Diệp thực sự trúng tim đen của cô.

 

Nhìn quanh bốn phía, Lâm Tô Anh đề nghị: “Anh ơi, lấy bản đồ xem đường .” Tấm bản đồ họ lấy từ chỗ vị Lạt Ma đời thứ 21, chính xác hơn là do ngài sai mang đến.

 

Hàn Quân Diệp ngẩng đầu phía ngó sang hai bên. Núi Côn Luân nay vốn đường sẵn, tự tìm lối. Anh lấy tấm bản đồ , cùng Lâm Tô Anh chụm đầu xem. Một lúc , ngẩng lên, tỉnh bơ : “Bà xã, hình như chúng lạc đường .”

 

Lâm Tô Anh dứt khoát cất tấm bản đồ gian trữ vật của : “Không , đường ở chân mà, cứ là sẽ thành đường thôi. Vả , chúng cứ coi như đang du lịch, núi tuyết chắc cũng thiếu chỗ để tham quan.”

 

Loading...