Dị Năng Thần Y Tái Sinh Thời Hiện Đại - Chương 869

Cập nhật lúc: 2025-10-16 09:26:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàn Quân Diệp vội hưởng ứng: “ , tu luyện chúng đến những nơi như thế thì mới .”

 

Lâm Tô Anh liếc xéo Hàn Quân Diệp: “Đấy, nếu em kéo du lịch, chắc còn chẳng . Giờ thì hết hối hận chứ?”

 

“Điều chứng tỏ lời vợ là nhất định .” Hàn Quân Diệp lập tức vẻ nịnh vợ.

 

Nghe , Lâm Tô Anh bật mắng yêu: “ tiền đồ! Mấy lời mà để ngoài thấy, thấy mất mặt ?”

 

“Nghe lời vợ mất mặt chứ?” Hàn Quân Diệp thẳng. “Người vẫn bảo, lời vợ là sẽ phát tài đấy.”

 

, đúng! Cậu nhóc trúng ý bà già quá!” Vừa lúc đó, một bà lão mặc Hán phục từ bước tới. Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp thầm hiểu, xem ở đây thật sự cách biệt với thế giới bên ngoài, đến trang phục cũng là Hán phục cổ. nghĩ , một nghi vấn khác dấy lên trong lòng họ."

"Côn Luân tử đang mặc một bộ trường bào, nhưng kiểu dáng Hán phục truyền thống. Điều cho thấy Côn Luân tử hề lạc hậu so với thời đại, hoặc cũng thể, nơi còn ẩn chứa những điều mà họ hề đến.

 

“Cháu chào bà ạ,” Hàn Quân Diệp và Lâm Tô Anh cùng cất tiếng.

 

Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện

“Được, ,” bà cụ hiền hậu. “Ta họ Liễu, nhà chồng họ Hoa, nên ở đây cứ quen gọi là bà Hoa Liễu.”

 

“Chúng cháu chào bà Hoa Liễu ạ,” Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp đồng thanh lặp .

 

Bà Hoa Liễu hai một lúc lâu mới : “Hai đứa trông sáng sủa, khôi ngô, vẻ chính trực, hơn hẳn lúc mới đến đây nhiều.” Câu cuối cùng, bà sang với Côn Luân tử.

 

Côn Luân tử mỉm : “Bà cứ thích trêu con. Bà vốn chỉ thích trai xinh gái , nên ai cũng thấy hơn con là .”

 

Bà Hoa Liễu nhạt: “Vốn dĩ hai đứa nó sáng sủa hơn thật mà.” Nói , bà sang Lâm Tô Anh: “Thôi, hai vợ chồng son cứ về nhà ở tạm. Nhà bà chỉ một , các cháu đến ở cho bầu bạn, thêm chút ấm.”

 

“Sao thể phiền bà ạ,” Côn Luân tử nhíu mày.

 

“Sao ? Chẳng lẽ để , một gã đàn ông, chăm sóc cho một cô gái trẻ thì tiện hơn chắc?” Bà Hoa Liễu vẻ nể nang chút nào.

 

Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp liếc , cả hai đều thấy sự hoang mang trong mắt đối phương. Rõ ràng, bà Hoa Liễu đang cố tình ngăn họ đến ở cùng Côn Luân tử. Nơi ở của rốt cuộc bí mật gì? Dù tò mò, nhưng họ mạo hiểm ở một nơi xa lạ, huống hồ còn nhớ lời dặn của vị Lạt Ma. Ngay lập tức, cả hai quyết định.

 

“Bà là quá đáng đấy,” trong mắt Côn Luân tử thoáng hiện lên một tia vui.

 

“Dạ ạ,” Lâm Tô Anh gật đầu khi Hàn Quân Diệp ngầm đồng ý. “Cháu là con gái, ở nhà khác quả thực nhiều điều bất tiện. Vậy chúng cháu xin phiền bà Hoa Liễu ạ.”

 

Bà Hoa Liễu như thấy lời Côn Luân tử: “Bà gì cơ? Dạo tai bà nghễnh ngãng, câu câu chăng.” Nhìn dáng vẻ tinh nghịch như một lão ngoan đồng của bà, Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp dù lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn nhịn .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-869.html.]

“Cô bé, đến ở chỗ bà nhé?” Bà Hoa Liễu hỏi .

 

“Không phiền ạ.” Bà Hoa Liễu vui vẻ mặt: “Chỗ chúng hiếm khi khách tới. Đi nào, hôm nay bà sẽ trổ tài, cho các cháu nếm thử tay nghề của bà.”

 

Khi lướt qua Côn Luân tử, Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp chỉ khẽ gật đầu, mỉm chào tạm biệt. Ngay lúc họ , vẻ mặt Côn Luân tử sa sầm đến đáng sợ. Hắn tưởng rằng ai thấy, nào ngờ biểu cảm đều Hàn Quân Diệp và Lâm Tô Anh dùng thần thức quan sát sót một chi tiết nào. Xem , lời mời của Côn Luân tử quả thực ẩn chứa âm mưu.

 

“Đi thôi, với bà nào,” bà Hoa Liễu mỗi tay dắt một , kéo Lâm Tô Anh và Hàn Quân Diệp .

 

Đi hai mươi mét, bà Hoa Liễu mới buông tay họ vỗ vỗ ngực: “May quá, may quá.”

 

Lâm Tô Anh giả vờ hiểu: “Bà thế ạ?”

 

Bà Hoa Liễu vỗ nhẹ lên tay Lâm Tô Anh: “Cô bé , may mà hai vợ chồng cháu cùng đấy. Nếu theo thì... Haizzz.” Bà Hoa Liễu hết câu, chỉ lẳng lặng dẫn hai về nhà .

 

Nơi ở của bà Hoa Liễu là một ngôi nhà trệt ba gian giản dị, một sân nhỏ. Trong sân trồng nào bầu, nào đậu que, nào bí ngô đang chờ mùa thu hoạch, bên cạnh còn một giàn nho xanh mát. Nơi đây đúng chuẩn một sân vườn đậm chất thôn quê.

 

Nghe tiếng gà vịt ríu rít đuổi trong sân, hiểu trong lòng Lâm Tô Anh bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp, bình yên đến lạ."

“Bà ơi, cả khu vườn đều do một bà chăm sóc hết ạ?” Lâm Tô Anh ngạc nhiên hỏi.

 

Bà Hoa Liễu mỉm đáp: “Ở đây, hầu như nhà nào cũng một sân thế . Mọi trồng gì, gì trong sân đều do tự quyết, nhưng các nhà ít khi phiền . Ai cũng là tu luyện cả, bình thường nhiều thời gian rảnh rỗi.”

 

Lâm Tô Anh gật gù: “ thật, tu luyện tốn ít thời gian.”

 

Bà Hoa Liễu tiếp: “Thật thì, chúng hôm nay các cháu sẽ đến từ sớm . Kể cả đón thì cũng sẽ khác, tuyệt đối để cho gã Côn Luân tử đắc thủ.”

 

“Vậy gã Côn Luân tử ạ?” Hàn Quân Diệp quyết định hỏi thẳng vấn đề.

 

“Đi, trong . Để hái cho các cháu ít nho. Nho của là loại linh quả hiếm , bộ đều do một tay trồng đấy.” Bà cụ hiền, tiện tay hái một chùm nho căng mọng, cũng chẳng cần rửa mà đặt thẳng chiếc rổ tre mộc mạc. Mọi cùng xuống những chiếc ghế tre kê sẵn ngoài sân.

 

Hàn Quân Diệp và Lâm Tô Anh cũng xuống cạnh bà.

 

Bà Hoa Liễu thong thả bỏ một quả nho miệng, nhai một cách thích thú hỏi: “Các cháu đang tò mò về chuyện của gã Côn Luân tử đó ?”

 

Cả hai cùng gật đầu.

 

“Gã Côn Luân tử đó bao giờ là trong thôn chúng . Tuy cũng là tu hành, nhưng nguồn gốc ở đây. Hắn đến từ một hố đen.” Bà Hoa Liễu thản nhiên .

 

 

Loading...