Vẻ ngây ngô thường ngày phai , đó là nét quyến rũ mê . Mà nét quyến rũ , là do chính mang đến cho cô. Trong mắt Hàn Sâm thoáng nét say mê.
Tùy Tâm cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu: “Em .”
Hàn Sâm mỉm , bế bổng cô lên theo kiểu công chúa, bước khỏi phòng nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế bên bàn ăn.
Anh bưng một bát cháo nóng hổi đặt mặt cô. Tùy Tâm cầm thìa lên nếm thử. Dù chỉ là bát cháo trắng bình thường, nhưng hiểu , cô nếm cả vị hạnh phúc ngọt ngào.
Cô bất giác ngẩng lên ngẩn ngơ Hàn Sâm. Đã bao nhiêu năm , cô luôn một gánh vác việc trong nhà. Dù thỉnh thoảng Tùy Ý giúp đỡ, nhưng là chị cả, cô luôn tự nhủ gồng gánh tất cả. Chưa bao giờ cô dám nghĩ sẽ ngày một đàn ông tự tay nấu bữa sáng cho thế . Giờ phút , cảm giác hạnh phúc lấp đầy trái tim cô. Từng nghĩ ông trời bạc đãi , giờ đây cô thầm cảm tạ ngài, vì để cô gả cho .
Nghĩ đến đây, nước mắt cô bất giác lăn dài má. Thấy , Hàn Sâm ngẩn : “Sao thế? Cháo ngon ? Em ăn gì cứ với , ngay.”
“Không ,” Tùy Tâm Hàn Sâm, nghẹn ngào, “em chỉ cảm thấy... cảm thấy hạnh phúc quá.”
Hàn Sâm sững sờ, chợt nhớ đến cảnh của cô. Lòng đau như thắt . Anh bước tới, ôm chặt cô lòng: “Sau , chúng sẽ mãi hạnh phúc như thế .”
“Vâng.” Tùy Tâm gật đầu, tựa đầu lòng Hàn Sâm. “Trước đây, em từng oán trách ông trời bất công, để hai chị em em còn nhỏ mồ côi cha , nhưng bây giờ, em thầm cảm tạ ngài. Có lẽ chính vì mà em mới thể gặp , mới thể gả cho .”
“Không, là cảm tạ ý trời mới đúng, vì mang em đến bên cạnh .” Hàn Sâm dịu dàng đáp. “Tâm Nhi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng. Em rằng, luôn ở ngay đây, bên cạnh em.”
Tùy Tâm gật đầu. Không vì mệt vì quá an lòng, cô cứ thế trong vòng tay .
Lúc đầu Hàn Sâm chỉ nghĩ cô mệt mỏi, nhưng khi thấy cô ngủ li bì suốt một ngày một đêm vẫn tỉnh, mới thực sự kinh hoảng. Chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, lập tức đưa cô về Côn Luân.
Nhìn đang ngủ say giường, Hàn Sâm sang Lâm Tô Anh, giọng sốt sắng: “Mẹ, cô ạ?”
Lâm Tô Anh hiếm khi thấy con trai cả của hoảng hốt đến . Từ khi sinh đến giờ, Hàn Sâm luôn cho bà cảm giác chín chắn, điềm tĩnh. giờ dáng vẻ lo lắng của , bà nảy ý trêu chọc: “Con hy vọng con bé chuyện là chuyện đây?”
“Mẹ! Mẹ mau ạ, rốt cuộc Tâm Nhi ?” Hàn Sâm thật sự dọa hết hồn.
Thấy con trai như , Hàn Quân Diệp bên cạnh đành lên tiếng: “Tô Tô, em đừng dọa thằng bé nữa.”
"Lâm Tô Anh liếc xéo chồng một cái: “Em thật sự dọa nó.” Nói , bà sang chằm chằm Hàn Sâm, giọng tra hỏi: “Con thật , hai đứa ... chuyện vợ chồng ?”
“Mẹ, tụi con là vợ chồng mà.” Hàn Sâm bất đắc dĩ đáp.
Bà Lâm Tô Anh nghiêm mặt: “Con con bé chỉ là thể phàm ? Con là thần, nó là , giữa thần và vốn sự khác biệt trời vực, đặc biệt là về cấu tạo cơ thể. Mẹ vốn tưởng con sẽ đưa con bé về đây để cải tạo thể chất cho nó, đó hai đứa mới chính thức ở bên chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-than-y-tai-sinh-thoi-hien-dai/chuong-998.html.]
Hàn Sâm ngượng ngùng cúi đầu, lí nhí: “Mẹ, con... con yêu cô , cho nên...”
“Thôi, cũng thể trách con .” Lâm Tô Anh thở dài. “ bây giờ, việc cải tạo cơ thể cho con bé là chuyện bắt buộc .”
“Cải tạo như thế nào ạ?” Hàn Sâm vội vàng hỏi.
Ánh mắt Lâm Tô Anh dịu khi cô gái đang giường. “Mẹ sẽ dùng Dịch Tẩy Tủy cho con bé ngâm , nhưng nó suy cho cùng vẫn là phàm, e rằng nó sẽ chịu đựng nổi. Vì , con hãy đưa con bé trong thế giới Côn Luân để phân tán sự chú ý của nó. Nhớ kỹ, ở trong đó, nhiệm vụ của con là bồi dưỡng tinh thần lực cho con bé. Mẹ đây là một cô gái kiên cường, chắc chắn sẽ vượt qua kiếp nạn .”
“Vâng, con lấy mũ giáp cho cô ngay.” Dứt lời, Hàn Sâm biến mất tại chỗ xuất hiện gần như ngay lập tức, tay thêm một chiếc mũ giáp.
Lâm Tô Anh hiệu cho Hàn Sâm đội mũ giáp cho cô gái: “Con cũng , chuyện bên ngoài cứ giao cho .”
Hàn Sâm gật đầu, đó tự đội mũ giáp của , xuống bên cạnh cô và tiến trò chơi.
Túy Hồng Trần cảm thấy đầu óc cứ mơ màng, hiểu trong game thế . Trong ký ức của cô, hình như mới thổ lộ tình cảm với Hàn Sâm xong, cớ gì đột nhiên xuất hiện ở đây?
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Hồng Trần.”
Giọng quen thuộc khiến cô . Thấy Nhất Kiếm Côn Luân, cô liền lao lòng : “Sao em ở trong game thế ?”
Nhất Kiếm Côn Luân ôm lấy Túy Hồng Trần, mỉm dịu dàng: “Nơi thể rèn luyện tinh thần lực của em.”
“Tinh thần lực của em?” Túy Hồng Trần tò mò ngước .
Nhất Kiếm Côn Luân dắt cô đến một tảng đá gần đó xuống. Anh cô, hỏi: “Em từng về thánh địa núi Côn Luân ?”
“Tất nhiên là .” Túy Hồng Trần đáp. “Vô cao thủ ngoài đời thực đều ao ước đến đó, nhưng thánh địa Côn Luân nơi ai là .” Cô cũng từng loáng thoáng về truyền thuyết của Thánh Ưng và Dược Tiên năm xưa.
Nhất Kiếm Côn Luân gật đầu, quyết định giấu giếm cô nữa. Anh thẳng: “Hồng Trần, em , thật hẳn là con . Hay đúng hơn, trần mắt thịt.”
“Hả?” Túy Hồng Trần ngỡ ngàng Nhất Kiếm Côn Luân.
“Thánh Ưng Hàn Quân Diệp trong truyền thuyết là cha , còn Dược Tiên Lâm Tô Anh chính là . Em tên thật của là Hàn Sâm, và thực , cũng chính là vị thần bảo hộ của thánh địa Côn Luân.”
“Á...” Túy Hồng Trần thể tin tai , lắp bắp hỏi: “Anh... đùa em đấy ?”