Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 131:
Hàn Thịnh Vĩ hôm qua sử dụng pháp chú thành công phần lớn là nhờ may mắn, hôm nay tình hình còn nguy hiểm hơn đêm qua bởi vì còn bận cầm gậy trong tay, cách nào bấm thủ quyết. Đang lúc Hàn Thịnh Vĩ niệm một nửa, những con yêu cây khác bèn nhân cơ hội quấn chặt lấy . Chỉ vài ba giây , Hàn Thịnh Vĩ phát hiện khí hít càng ngày càng ít, giọng cũng run rấy. Dì Đào buồn quan tâm đến cây gậy đang chọc chân , bà nhấc cánh tay thô to với đường kính hơn nửa mét tên, hung hăng đập xuống Hàn Thịnh VI. “Ta phụng Tam Sơn Cửu Hậu pháp tệnh, nhiếp!” Hàn Thịnh Vĩ cắn răng rành mạch hết câu pháp chú cuối cùng, một quả cầu lửa sấm sét b.ắ.n từ đầu gậy, hất đì Đào xa nửa mét.
Dù thì dì Đào cũng là yêu quái thành tinh nhiều năm, khác với yêu cây nhỏ tuổi Xuân Đào ngay cả khuôn mặt cũng biến hóa , quả cầu lửa sấm sét thể khiến bà thương nhưng đánh bà c.h.ế.t nổi. Dì Đào lên một nữa, giẫm lên những mẩu gỗ vụn màu đen rơi từ mà tiến đến chỗ Hàn Thịnh Vĩ.
Hàn Thịnh Vĩ chút tuyệt vọng thở hắt một , bùa Kích Lôi là lá bùa cuối cùng trong túi , bây giờ trong hai cái túi ngoại trừ trứng gà thì chẳng còn gì nữa. Có điều, nếu cứ c.h.ế.t ở đây như thế thì Hàn Thịnh Vĩ cam tâm. Anh dùng chút sức còn sót chống cự với những yêu cây đang quấn lấy , giãy dụa cuối. Đầu gậy vẫn còn một chút sức mạnh lôi hỏa, mặc dù thể đám yêu cây thương nhưng ít nhiều gì cũng thể khiến chúng trầy da một xíu.
TBC
Dì Đào bước hai bước tới mặt Hàn Thịnh Vĩ, khom lưng chộp trong lòng bàn tay : “Mày hại c.h.ế.t một đứa con gái của tao, thì hãy chồng một đứa con gái khác của tao . Chỉ cần hấp thu dương khí của mày là nó thể biến thành .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-131.html.]
“Mơ quá nhỉ, bà coi như tồn tại ?” Một giọng quen thuộc vang lên cách đó xa. Hàn Thịnh Vĩ đang suy nghĩ nên cắn lưỡi tự sát đột nhiên mở to hai mắt, nước mắt chảy xuống: “Cứu tinh của , cuối cùng em cũng đến .”
Hàn Hướng Nhu nhanh chậm bước tới, ngẩng đầu tình trạng thảm thương của Hàn Thịnh Vĩ, nhịn chậc chậc hai tiếng: “Trong như hủy dung ý.”
Hàn Thịnh Vĩ tỏ vẻ kẻ sĩ thể c.h.ế.t chứ thể chịu nhục: “Hủy dung còn hơn là yêu cây cường bạo, đối với khuôn mặt như thế thật sự hôn nổi, c.h.ế.t cũng độ dương khí cho bà .”
Dì Đào thẹn quá hóa giận, túm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Thịnh Vĩ, dường như bà bóp c.h.ế.t tươi luôn. đúng lúc , một chuỗi vòng tay gỗ sét đánh hóa thành một thanh trường kiếm bay tới, dễ dàng chặt đứt cánh tay của dì Đào giống như cắt đậu phụ. Hàn Thịnh Vĩ ôm nửa cành cây rơi từ giữa trung xuống, Hàn Hướng Nhu bấm pháp quyết niệm chú chuyển đất thành đồi. Một gò đất nhô lên từ mặt đất, chẳng mấy chốc cao hơn ba mét, định đỡ lấy Hàn Thịnh Vĩ.
Đám yêu cây thấy thủ đoạn của Hàn Hướng Nhu thì đều lộ vẻ ngưng trọng, cẩn thận lùi về vài bước. Vòng tay gỗ sét đánh bay hai vòng trung vững vàng rơi trong tay Hàn Hướng Nhu. Cô bọn chúng, lạnh lùng hỏi: “Các giữ gì?”Dì Đào khôi phục hình , đang ôm cánh tay cụt, sắc mặt bà Hàn Hướng Nhu cực kỳ âm trầm: “Cậu tự tiện xong thôn của chúng tao thì để chúng tao xử lý, đây là quy định của thôn , ngoài quyền can thiệp.”Hàn Hướng Nhu thì nhịn , bật thành tiếng: “Lần đầu tiên gặp yêu quái tự tin như bà đấy. Có cần c.h.é.m mấy cái cây núi xuống hẵng thảo luận vấn đề với mấy ?”Vòng tay gỗ sét đánh cô như thế thì lập tức bay lên trung, thả một tia sét. Khác với những lá bùa Sét Đánh thông thường, sét của vòng tay gỗ sét đánh là Cửu Thiên Thần Lôi đánh xuống khi đạo nhân phi thăng độ kiếp, chắc chắn thể khiến cho yêu tà hồn phi phách tán.
Cảm nhận uy thế của Cửu Thiên Thần Lôi, hơn nữa Hàn Hướng Nhu chỉ chính xác bản thể của bọn họ nên sắc mặt của đám yêu cây trở nên xám xịt, khi lượt khôi phục hình cũng dám lên tiếng.Hàn Hướng Nhu đám đó, mất mấy ngón tay, làn da cánh tay lồi lõm, bất ngờ thoáng qua Hàn Thịnh Vĩ: “Lần biểu hiện tệ nha.”Hàn Thịnh Vĩ ngã lên gò đất, hữu khí vô lực hô lên: “Chuyện quan trọng, đưa xuống tiếp.”