Chương 133:
“Vừa vặn một ngàn năm.“ Lý Nguyệt Nhi đưa hai cái thìa cho họ: “Người trong thôn chúng đả thương , sẵn lòng dùng nhục tỉnh chỉ để đền tội, hy vọng hai sẽ bỏ qua chuyện cũ, buông tha cho chúng . Nếu , cũng mongcô thể giúp chúng tu bổ kết giới thôn, tránh để ngoài nhầm. Chúng chỉ sinh sống bình yên chứ tiếp xúc quá nhiều với loài .” Hàn Hướng Nhu khẽ gật đầu: “ đồng ý.”
Nhục tinh chỉ còn gọi là thái tuế, lời đồn rằng nó tác dụng kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão. Mặc dù lời
giải thích quá nhưng quả thật nó công dụng tiêu trừ bách bệnh, tu hành ăn còn thể tăng cường pháp lực, thể nó là bảo bối vô cùng hiếm thấy. Hai em Hàn Hướng Nhu chia ăn một nửa, phần còn thì xin Lý Ngọc Nhi một chiếc hộp cơm gỗ, định mang về cho cha ăn thử.
Có qua , Lý Nguyệt Nhi mời bọn họ ăn nhục linh chi, Hàn Hướng Nhu cũng lấy bùa Linh Vũ , tặng cho đám yêu cây trong thôn một trận mưa mang theo linh khí. Sau khi kết thúc ân oán với đám yêu cây, hai em bộ khỏi thôn Sơn Linh. Hàn Hướng Nhu tấm bia đá ghi tên thôn, tu bổ kết giới hỏng cho các yêu cây.
Xe đỗ bên cạnh bia đá, Hàn Hướng Nhu mở cốp lấy một chiếc hộp phong cách cổ, đưa cho Hàn Thịnh Vĩ. Hàn Thịnh Vĩ mở hộp, phát hiện bên trong hai cuốn sách cổ, giở xem một chút, cảm thấy chữ trong còn khó hiểu hơn cả chữ phồn thể. Anh Hàn Hướng Nhu, hiểu : “Đây là cái gì ? Em mua về cất giữ để dùng ?”
Hàn Hướng Nhu ha ha : “Lời đầu tiên, chúc mừng vượt qua bài kiểm tra của Tổ sư gia, xét theo biểu hiện của , Tổ sư gia đặc cách đề bạt tử nội môn.”
Hàn Thịnh Vĩ tin tức thì sững , đó lập tức bật như điên: “Đệ tử nội môn, là tử nội môn! Anh thăng cấp, nhanh như mà trở thành tử nội môn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-133.html.]
Hàn Hướng Nhu bịt tai, lạnh ha ha hai tiếng chỉ hộp sách trong lòng : “Đây là công pháp vỡ lòng của tử nội môn, mau chóng hết em mới thể bắt đầu chính thức dạy .”
Hàn Thịnh Vĩ đang vui sướng đến cực điểm chợt giội một gáo nước lạnh. Anh quyển sách trong tay, mặt mày tức khắc trắng bệch: “Phải hết thứ đồ chơi ? mà xem còn chẳng hiểu nữa là.”
TBC
Hàn Hướng Nhu khởi động xe, tủm tỉm : “Không , nhà em từ điển, lát nữa em sẽ mang đến phòng cho . Nhớ thì năm đó ông nội nhập môn còn chẳng chữ, tất cả đều dựa sư phụ dạy từng câu một, đó mới gọi là vất vả đấy.”
Hàn Thịnh Vĩ nhớ lúc Hàn Hướng Nhu tiếp xúc với huyền học thì cô vẫn chỉ là một búp bê nhỏ tuổi, lập tức thông cảm cô: “Vậy lúc em học chắc cũng vất vả lắm nhỉ? Học mấy năm?”“À, em , Tổ sư gia truyền thừa trực tiếp kiến thức của phái Thiên Nhất thông qua ý thức cho em, tất cả sách cổ em đều cần cũng .” Hàn Thịnh Vĩ đang chuẩn chuyện cũ chăm chỉ học tập của cô một nữa trở nên hốt hoảng, đều cùng một sinh mà chênh lệch giữa hai lớn như chứ?
Có lẽ do đả kích quá nặng nên đường về Hàn Thịnh Vĩ lời nào. Cho đến tận khi sắp đến cư xá, Hàn Thịnh Vĩ mới hồn , hồn nhiên bỏ qua chuyện học thuộc lòng sang một bên, bắt đầu hỏi lung tung như đứa trẻ tò mò: “Nhu Nhu, đột nhiên xuất hiện trong cái thôn thế? Anh mang theo nhiều phù triện trong , theo lý thì nên xảy chuyện mới đúng. Em , hắt xì một cái, ngẩng đầu lên phát hiện ở chỗ khác, suýt nữa thì sợ tè quần đấy.”
“Là Tổ sư gia đưa tới đó, ông giục mau chóng tìm khắc xong tượng thần cho nên mới dự định cho quả ngọt để ăn .” Hàn Hướng Nhu đánh tay lái : “Khi đến thôn Sơn Linh em mới cảm ứng ý nghĩ của Tổ sư gia, vì em vẫn luôn núp trong bóng tối bảo vệ .”
Hàn Thịnh Vĩ đột nhiên trợn to hai mắt: “Hóa em thấy đánh sắp c.h.ế.t mới ngoài hả?”Hàn Hướng Nhu hồn nhiên khẽ gật đầu: “Anh tưởng trở thành tử nội môn dễ dàng như ? Thiên phú, can đảm, năng lực ứng biến, vận may, tất cả đều trong phương diện cần xem xét. Cũng vì phái Thiên Nhất chúng đang suy yếu chứ nếu thì với thiên phú của còn lọt qua vòng gửi xe chứ.”
Hàn Thịnh Vĩ hề cảm thấy hổ chút nào, ngược còn đắc ý: “Việc chứng tỏ rằng mệnh , tư chất bình thường mà cũng thể trở thành tử nội môn của phái Thiên Nhất, còn là cháu trai của chưởng môn, trai của chưởng môn tương lai, mệnh của bao. À đúng , nhớ em từng lúc truyền thừa cho em Tổ sư gia còn tặng em ba món pháp bảo, của ? Có quà tặng gì cho ?”