Chương 165:
Ông phiền não xoa xoa mặt: “Mặc dù mười mấy năm qua đều là cô giúp việc nấu cơm cho
nhà chú, điều cả đời chú sẽ quên mùi vị món ăn ăn từ nhỏ . Chú
thử một mùi vị của món ăn cũng ngay là do chú . Thật chú cũng sợ ,
bởi vì chú tin bà sẽ hại bọn chú.
Tuy nhiên điều chú lo lắng là con trai như chú chuyện gì
đó cho nên mới để bà yên tâm như .” Ông lấy tờ séc chuẩn
sẵn trong ví đặt tên bàn: “Chú mời ông cụ nhà đến hỏi bà cụ xem, xem bà
còn tâm nguyện nào thực hiện , chú đành lòng để hồn phách của
yên lòng như thế.”
Hàn Hướng Nhu dậy: “Được , cháu sẽ cùng chú đến xem một tát.” Thấy vẻ mặt ngạc
nhiên của , cô thản nhiên tiếp tời: “Hiện tại môn phái chúng cháu chỉ một cháu
thể việc thôi, nào.”
TBC
Lúc Khương Tuấn Minh dẫn cô đến nhà thì ông cụ Khương ở nhà. Hàn Hướng Nhu men
theo âm khí tới một căn phòng tầng 2, đó đầu hỏi ông : “Đây là
phòng của ai ạ?”
Ông kinh ngạc cô: “Đây chính là phòng của cha chú.”
Cô đẩy cửa phòng , đây là một căn phòng lớn mặt về phía Nam, ánh mặt trời êm dịu tràn
ngập căn phòng, thoạt thoải mái ấm áp. Hàn Hướng Nhu lướt qua
phòng, tầm mắt dừng ở cửa phòng đồ, đầu hỏi Khương Tuấn Minh: “Sau khi
chú qua đời, chú từng phòng đồ của cha chú xem ?”
Đối phương mờ mịt trả lời: “Không, phòng đồ của cha chú vẫn do tự ông dọn dẹp. Chú
nhớ cô giúp việc cũng từng than phiền với chú, cha chú cho phép bà trong đó
quét dọn vệ sinh.”
Hàn Hướng Nhu đưa tay vuốt mắt của Khương Tuấn Minh, đó tránh : “Chú xem .”
Ông đẩy cửa phòng đồ , ngạc nhiên phát hiện ngăn tủ hướng cửa bày di ảnh
của , mặt còn đặt một ít đồ cúng. Khương Tuấn Minh đang định sang chuyện
với Hàn Hướng Nhu, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy một bóng ở trong góc phòng.
Trong phút chốc, lông tơ ông dựng hết cả lên, cứng đờ dám nhúc
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-165.html.]
nhích: “Hàn... Cô Hàn, cháu thấy một cái bóng kỳ lạ ?”
Hàn Hướng Nhu tới, trong thấy một bà cụ đang trong góc. Bà mặc bộ quần áo bông
màu xanh thẫm, Khương Tuấn Minh với vẻ mặt đầy từ ái. Cô mở miệng chào hỏi bà , ôn
hòa hỏi: “Bà ơi, bà là của chú Khương đúng ạ?”
“ thế!” Khương Tuấn Minh đang nhắm mắt thấy một giọng quỷ dị: “Có hôm
nay bà nấu cơm dọa sợ thằng bé ? Ôi giời, bà thật sự yên tâm khi thấy hai
đàn ông ăn bánh mì và sữa bò tạm bợ, sẽ cho dày .”Khương Tuấn Minh
thấy giọng quen thuộc, nước mắt lập tức chảy từ đôi mắt đang nhắm chặt. Ông
đưa tay lau sạch nước mắt, chầm chậm mở mắt , quả nhiên thấy một khuôn mặt quen
thuộc. Nếu sắc mặt trong suốt, lòng bàn chân lơ lửng , dường như trong bà
chẳng khác gì lúc còn sống.“Mẹ, chuyện gì xảy thế ạ?” Khương Tuấn Minh luống cuống
hỏi: “Nửa năm nay luôn ở nhà ?”“Không ở nhà thì hả? Các con thể chăm sóc
cẩn thận cho cha con ?” Bà cụ Khương trợn mắt : “Từ đến nay, cô giúp việc
việc đều tận tâm, mỗi lấy thuốc cho cha con, nếu lấy nhầm thì cũng là
thiếu thuốc. Lúc các con ở nhà, cô nấu cơm cũng luôn lừa bịp, cũng chính là do cha con
dễ chăm sóc, cũng sợ gây thêm phiền phức cho các con nên lúc nào cũng im lặng. mà
thật sự nổi, lúc còn sống chăm sóc cha con bao nhiêu, cũng
thấy ông giày vò.”
Khương Tuấn Minh định lên tiếng, chợt tầng truyền đến tiếng thở hổn hển, chẳng
mấy chốc ông cụ Khương chống gậy lên. Vừa thấy con trai và Hàn Hướng Nhu đang ở
trong phòng đồ, sắc mặt ông lập tức đổi, vung gậy batoÔng lên đánh Khương Tuấn
Minh: “Cút ngoài, cút ngoài, đừng ở trong phòng cha.”Khương Tuấn Minh đưa tay ngăn
gậy batoÔng , trong giọng mang theo vẻ nghẹn ngào: “Cha, con thấy con ở trong
.”Ông cụ Khương chen phòng đồ với vẻ mặt hốt hoảng, sức đẩy con trai và Hàn
Hướng Nhu , liên tục quát: “ mấy gì hết, trong nhà ma
quỷ, các ngoài cho .”Hàn Hướng Nhu bà cụ, chỉ thấy bà ha hả
chồng , trong mắt tràn đầy lưu luyến. Cô khẽ thở dài, kỹ gương mặt của ông cụ
Khương dứt khoát rời khỏi đó. Khương Tuấn Minh cha đẩy đá ngoài, ông
đầu cửa phòng đóng chặt, bất đắc dĩ xuống tầng.