Chương 172:
Cô cảm thấy bản một vẻ thế lực yếu đuối, nghĩ nghĩ tại vẫn mang theo Hàn
Thịnh Vĩ. Mặc dù nền tảng của Hàn Thịnh Vĩ sâu, nhưng mà trải qua 1 tháng huấn tuyện
gian khổ, ngược cũng thể dùng gậy gì và nọ. Dù phái Thiên Nhất nhiều
bùa chú nên sợ tăng phí, Hàn Hướng Nhu đưa cho một ba tô đầy ắp, định để
thắng tay sử dụng chon đến trận chung kết.
Hàn Thịnh Vĩ vui vẻ đăng ký với phận tử nội môn của phái Thiên Nhất. Khi hai
đến sân bay thủ tục ký gửi mới há hốc mồm. Nhân viên phục vụ của hãng hàng nhận
lấy cây đuốc của Hàn Thịnh Vĩ với vẻ mặt vi điệu, đo tường chiều dài hết sức áy náy trả
về: “Xin thưa , chiều dài cây gậy của vượt quá 1 mét, phù hợp với quy định
của hàng dân dụng, chúng cách nào thủ tục ký gửi ạ.” Hàn Thịnh
Vĩ ngơ ngác nhận lấy cây đuốc, hoảng hốt đầu mấy đạo sĩ của đạo quán Thanh
Vân: “Vậy kiếm gỗ mấy mang theo cũng thể ký gửi ?”
Tần Mặc mỉm bỏ kiếm gỗ của trong vali hành lý đưa cho nhân viên phục vụ:
“Kiếm gỗ đào của chúng tới 1 mét, thể đặt trong vali hành lý, khéo thể ký
gửi.” Hàn Thịnh Vĩ máy bay vô , đầu tiên ngẩn khi thấy những cùng
lượt thành thủ tục ký gửi: “Vậy thể mang nó lên máy bay ?”
Hàn Hướng Nhu do dự một lát lắc đầu: “Cái của là vật phẩm nguy hiểm đúng ?
Chắc chắn sẽ qua kiểm tra an ninh . Nếu về nhà , dù
cũng chẳng ích gì. Phải , đưa balo đựng bùa cho em, đúng lúc dùng
, chừng em còn thể tranh thủ bán với giá cao đấy.”
Một tay Hàn Thịnh Vĩ cầm cây đuốc đen sì sì, tay cầm thẻ căn cước của trong
sảnh sân bay một cách vô cùng thê lương. Anh Hàn Hướng Nhu và đạo sĩ trẻ của đạo quán
Thanh Vân về phía cổng kiểm tra an ninh, loáng thoáng còn tò mò hỏi: “Sao
chọn một pháp khí như nhỉ? là tiện lợi gì hết!”
“Sở thích của mà, lẽ đạo hữu Hàn thích cây gậy.”
“ cây gậy đen cháy khét, giống như cây đuốc .”
“Sở thích của đạo hữu Hàn đúng là đặc biệt...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-172.html.]
Hàn Thịnh Vĩ cầm cây gậy nước mắt, sở thích của tui hề đặc biệt chút nào,
TBC
thật đó!
...Lần dẫn đầu đội ngũ của đạo quán Thanh Vân là đại sư Bạch Thuật của Tần
Mặc. Bạch Thuật chừng 30 tuổi, trong vẻ hết sức chững chạc đáng tin, là đại đồ
của đạo trưởng Minh Dương. Tần Mặc và 3 đạo sĩ còn thì trẻ tuổi hơn chút, nhỏ nhất
thoạt cũng chỉ 20 tuổi, dáng vẻ cực kỳ non nớt.
Năm mặc áo đạo sĩ, sân bay ít hành khách tò mò quan sát. Chẳng qua
mấy dường như quen với việc chằm chằm như , mặt mày bình tĩnh tìm một
hàng ghế gần cổng lên máy bay xuống.
Một Hàn Hướng Nhu đại diện cho một môn phái, đối diện đám đạo sĩ trong giản
dị. Có điều mấy năm qua cô quen với việc một một , than thở quân bất lợi một
hồi xong thì mua một hộp cổ vịt từ cửa tiệm bên cạnh cổng lên máy bay, gặm hăng say như
hề chuyện gì xảy .Tần Mặc chiếc túi xách của Hàn Thịnh Vĩ đặt bên cạnh , hỏi
với vẻ mặt hưng phấn: “Đạo hữu Hàn, cô bán lá bùa trong túi ?
Trong đó những lá bùa loại nào ? Giá ước chừng là bao nhiêu?"
Hàn Hướng Nhu lập tức lấy tinh thần, cởi găng tay dùng một , mở túi xách lấy một
tấm bùa: “Lá bùa vẽ đều là loại cao cấp, đảm bảo tác dụng, tác dụng thì
lấy tiền!" Hàn Hướng Nhu định đưa lá bùa thì thấy những xung quanh
với vẻ mặt kỳ quái. Trong thoáng chốc, cô do dự, chẳng lẽ bán đồ trong
sân bay hả?Năm vị đạo sĩ đối diện Hàn Hướng Nhu lá bùa trong tay cô với ánh mắt sáng
ngời. Tần Mặc ngoan ngoãn tới hỏi ánh mắt uy h.i.ế.p của đại sư : “Có thể cho
xem qua chút ?”
Hàn Hướng Nhu đưa lá bùa Kích Lôi trong tay cho , một đám đạo sĩ nhỏ tuổi lập tức chụm
đầu , lẩm bẩm với vẻ mặt hưng phấn. Cô những ánh mắt liên tiếp đầy dò xét,
khó hiểu hỏi: “Mấy cũng mua hả? Có cần bùa hộ mệnh ? Một cái 100
nghìn, an tuyệt đối luôn.”“Hóa là kẻ lừa đảo!”
“Diễn vai đạo sĩ cũng giống y như thật đấy.”“Biết đạo sĩ cũng giả luôn chứ, 6
mỗi 100 nghìn thì kiếm bao nhiêu cho đủ!”