Chương 175:
Hàn Hướng Nhu cũng bởi vì một vị trí tham dự mà đắc tội với một đạo sĩ
núi Lông Hổ, nhưng dù cô cũng để ý. Hàn Hướng Nhu đồng hồ sắp đến thời
gian họp thì cầm sổ ghi chép thang máy {ên lầu ba, dựa theo bảng hướng dẫn nhắc nhỏ tới
phòng họp. Lúc trong phòng họp nhiều đang . Hai hàng ghế phía
đều là nhân vật nổi tiếng trong giới huyền học, đằng đa đều là trung niên bốn mươi
tuổi trở tên, bởi Hàn Hướng Nhu tiến tất cả đều kinh ngạc cô,
thế nào cũng cảm thấy cô giống như nhầm hội trường. Một đạo sĩ nhỏ phụ trách trong hội
trường của hội nghị tới, hạ thấp giọng hỏi: “VỊ đạo hữu , xin hỏi cô là của môn phái
nào?“
Hàn Hướng Nhu trả lời: “ là chưởng môn đời tiếp theo của phái Thiên Nhất, Hàn Hướng
Nhu.”
Bởi vì phái Thiên Nhất thêm bàn, đạo sĩ nhỏ nhanh chóng nhớ , trực tiếp dẫn cô
đến hàng cuối cùng. Mặc dù tuổi của những ở đây đều khá lớn, nhưng đều tai thính
mắt tinh. Sau khi thấy phái Thiên Nhất thì ai để ý, loại môn phái vô danh tiểu quá
nhiều, đáng để họ tốn nhiều linh lựcđể ý.
Hàn Hướng Nhu sớm đoán tình huống , cô cũng quan tâm, ở hàng cuối
cùng ghi chép điểm quan trọng của cuộc họp, khi tan họp những khác còn đang hàn
huyên với , Hàn Hướng Nhu kẹp sổ ghi chép cánh tay nghênh ngang rời .
——
Sáng sớm hôm , mặt Hàn Thịnh Vĩ tái nhợt phòng ăn, Hàn Hướng Nhu uống xong
một bát cháo cá thì kinh ngạc: “Tối qua ngủ ?”
Hàn Thịnh Vĩ như một hồn ma vất vưởng xuống, hai mắt chằm chằm Hàn Hướng Nhu:
“Anh ngủ từ tám giờ tối qua đến bảy rưỡi sáng nay mới tỉnh.”
Hàn Hướng Nhu sờ lên trán thấy lạnh buốt, cô càng hiểu: “Anh cũng ngủ gần hai
mươi bốn tiếng, cũng phát sốt, tại dáng vẻ như nhỉ?”
Hàn Thịnh Vĩ nước mắt Hàn Hướng Nhu: “Tối hôm qua mơ ném
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-175.html.]
tới ổ quỷ, khắp nơi chỉ quỷ, loại nào cũng . Lần đầu tiên để ý quỷ bóp chết,
cứ nghĩ tỉnh sẽ còn gặp ác mộng nữa, nhưng mở mắt cảnh tượng đó xuất
hiện. Anh chỉ thể chạy ném bùa vung mạnh cây gậy, cả đêm c.h.ế.t bao
nhiêu , sáng sớm hôm nay tiếng kêu của đồng hồ báo thức đánh thức hai chân vẫn còn
như mây.”Hàn Hướng Nhu xong chuyện gì xảy , đưa tay gắp xíu mại cho
Hàn Thịnh Vĩ, ha hả : “Lâm trận mới mài gươm bén cũng sáng, loại luyện tập
khác cầu còn , nên trân trọng.”Nhân viên tình nguyện của tổ chức hội
nghị phản hồi yêu cầu của Hàn Hướng Nhu cho Ngọc Chân Tử, một đạo sĩ của núi Lông Hổ
phụ trách điều phối bộ hội nghị. Ngọc Chân Tử bận rộn suốt, thấy nhân viên tình
nguyện thì ngớ , lập tức mất kiên nhẫn : “Buồn thiệt đó, mỗi hai mà
dám xưng là môn phái! Từ đến nay từng ai đến phái Thiên Nhất, trả lời
với cô rằng việc sắp xếp xong , bảo bọn họ đợi .”Nhân viên tình nguyện đồng
ý định , đúng lúc Ngọc Hòa Tử thấy cuộc đối thoại của hai , ông bỗng nhiên
gọi nhân viên tình nguyện tới: “Người tới là khách, sắp xếp một vị trí cho phái Thiên
Nhất.” Nhân viên tình nguyện thế nào Ngọc Chân Tử, dường như
nên như thế nào cho .
Mặc dù Ngọc Chân Tử phụ trách hội nghị , nhưng trong môn phái ông vẫn gọi
TBC
Ngọc Hòa Tử là sư . Thấy Ngọc Hòa Tử vả mặt , trong lòng Ngọc Chân Tử
tức giận, nhưng ông dám phản bác mặt Ngọc Hòa Tử, đành trầm mặt khẽ gật
đầu với nhân viên tình nguyện.Dường như Ngọc Hòa Tử phát hiện Ngọc Chân Tử đang
bất mãn, mặt ông vẫn nghiêm túc : “Lần núi Lông Hổ của chúng với tư cách là
tổ chức sự kiện , mặc dù thể khiến nào cũng hài lòng, nhưng thể
đối xử lạnh nhạt với bất kỳ môn phái nào. Không môn phái đó to nhỏ, chỉ cần họ báo
danh, chúng thể đối xử khác biệt.”Ngọc Chân Tử đen mặt vì dạy dỗ, ông thấy
Ngọc Hòa Tử rời , đột nhiên cảm thấy một bụng lửa thể phát tiết, tức giận
như kim đ.â.m . Trong lúc ông đang thấy bực bội, bỗng nhiên một đạo sĩ nhỏ chạy
tới, thở hồng hộc : “Sư thúc, sư thúc tổ bảo sư thúc tới phòng họp thứ nhất để ngày mai
tham gia chia tổ cho vòng tuyển chọn tuyển thủ đầu tiên.”