Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-11-07 00:49:19
Lượt xem: 275
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 18:
“Chiều nay một chuyến bay, khi ăn cơm trưa xong sẽ trực tiếp sân bay luôn trở về văn phong nữa. Một lúc nữa cô đến bàn việc của cầm tài liệu ký xong phát tới các bộ phận khác, khi khóa cửa phòng là .” Cố Bách Nhiên xong thì gật đầu với nhóm thư ký trong phòng, giọng điệu cực kỳ hiền lành: “Chúc các cô chơi vui vẻ.”
Mấy thư ký cũ kinh nghiệm lên vẫy tay: “Tổng giám đốc Cố nghỉ phép vui vẻ ạ.”
BOSS lớn nhất nghỉ phép, khí trong phòng thư lý trong nháy mắt vui vẻ lên ít, Khương Manh Manh vội vàng liên hệ bàn về vấn đề thời gian và tàu xe với khu nghỉ dưỡng, những khác nắm c.h.ặ.t t.a.y xử lý các đầu công việc bắt đầu chiến lược tiến công khu du lịch.
Lần đầu tiên Hàn Hướng Nhu tham gia hoạt động team building nên hưng phấn thế nào cho , khi tan tầm túm lấy Khương Manh Manh hỏi nên chuẩn thứ gì. Khương Manh Manh từ xuống đánh giá cô một cho cô ý kiến: “Hoạt động thám hiểm rừng cây cũng thể nghiệm bắt cá, lẽ em thả tóc , chuẩn ít dây thun kẹp tóc để đến lúc đó buộc tóc lên, thích hợp nhất khi tham gia hoạt động là mặc những trang phục thoải mái dễ vận động và giày thể thao. Ngoài em thể mang thêm mấy kiểu váy xinh , chị Vương thích nhất chụp ảnh, lúc chúng bờ cát chơi nhất định trang điểm cho , chụp nhiều chọn mấy ảnh mang về.”
Trương Vi thấy hai chuyện cũng đầu: “Nơi đó chắc là chỗ mua đồ ăn , nhà ăn ở khách sạn chắc sẽ bán đồ ăn đêm cho nên nhất mang thêm ít đồ ăn vặt, khi đói thể lót bụng đấy.”
Hàn Hướng Nhu gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ. Sau khi tan tầm cô lái thẳng xe trung tâm thương mại mua một đống quần áo thích hợp chơi ở hải đảo, mua thêm đồ ăn vặt đầy cả cốp xe.
Lái xe về đến nhà, Hàn Thịnh Vĩ mở cốp xe hỗ trợ mang đồ nhà thì ngây cả , công ty của cũng từng tổ chức team building mấy , các cô gái ngoài chơi đều thích mang chút đồ ăn nhưng mang nhiều đồ ăn vặt như vẫn là đầu tiên chứng kiến.
“Anh em , đây là em team building chơi trung thu ?” Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy mang bộ xe đẩy tới mới thể dọn hết mấy thứ .
Hàn Hướng Nhu đến cầm lấy cái hộp bánh kem mở nắp ăn: “Em đồng nghiệp thấy cũng khác chơi trung thu là mấy. Anh, em còn ngoài chơi trung thu bao giờ , khi học tiểu học trường học tổ chức chơi trung thu, cô giáo đều cho em .”
Lập tức Hàn Thịnh Vĩ đau lòng sắp chết: “Giáo viên kiểu gì thế, vì bà cho em theo?”
“Bởi vì cứ mang theo em sẽ gặp quỷ, bạn học của em đều sợ hãi.” Hàn Hướng Nhu kể tự nhiên: “Về đến khi em học lên cấp hai còn gặp quỷ nữa nhưng khi đó em học bắt quỷ với ông nội , các bạn càng sợ em hơn.”
Trong lòng Hàn Thịnh Vĩ dâng lên nỗi chua chát, xoa xoa đầu của Hàn Hướng Nhu an ủi: “Đó là mấy đó ngốc, mắt tròng thôi.”
“Không việc gì , khi đó đều là trẻ con mà, nhát gan cũng đúng thôi.” Hàn Hướng Nhu ha hả: “Lớn sẽ còn sợ nữa, xem ngày đó em nhà bạn của bắt quỷ , hề sợ hãi mà.”
Nhớ tới bản l.i.ế.m lá bùa đến mức sắp thủng đến nơi, Hàn Thịnh Vĩ hổ hai tiếng: “Chứ còn gì nữa, sợ, gì mà sợ chứ, một chút cũng sợ.”
****
9 giờ sáng thứ hai, Hàn Thịnh Vĩ lái xe đưa Hàn Hướng Nhu đến chân tòa của tập đoàn Thần Huy. Ban đầu tưởng rằng Hàn Hướng Nhu mang theo valy 28 tấc tham gia team building đủ khoa trương, mà nghĩ tới chỉ mang valy 28 tấc mà còn thuận tiện đeo một balo leo núi siêu cấp lớn, cũng cái gì mà mang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-18.html.]
***28 tấc: Mình thấy web 1 tấc = 3,3cm và cũng web ghi 1 tấc = 3,715cm; cái nào mới đúng nhỉ, định đổi sang cm nhưng lẻ quá cứ thấy điêu điêu nên thôi ლl¯ロ¯ლ) Túm là cái valy đó cao 1m
TBC
Vị trí của đảo Hải Thần xa, khai phá cũng tương đối muộn, lúc bình thường ở bến tàu thuyền về nơi đó, cần lên thuyền ở bến tàu riêng của tập đoàn Phồn Thịnh mới thể đảo Hải Thần .
Bến tàu của đảo Hải Thần cách nội thành cũng xa, ba xe hơn 2 giờ mới đến bến tàu của đảo Hải Thần. Người của phòng thư ký lục tục xuống xe, Khương Manh Manh thoáng qua khắp nơi, xác định rõ vị trí là ở : “Không ngờ Lâm Hải tấc đất tấc vàng chúng còn địa phương hoang vắng như ?”
thật là hoang vắng, Hàn Hướng Nhu đánh giá cảnh xung quanh; phòng ốc, ruộng cày, thậm chí ngay cả bóng cũng thấy; cả khu đất rộng lớn như dùng để gì, vì nơi đây vẫn luôn hoang phế.
Giám đốc Cao khu nghỉ dưỡng tới thì các thư ký thi thảo luận bèn nhanh chóng giải thích: “Đây là nơi tập đoàn Phồn Thịnh mua tới, bởi vì tạm thời khai phá cho nên hoang vắng một chút.” Ông lấy bảng biểu mà Khương Manh Manh gửi cho , khi thẩm tra đối chiếu thông tin của hành khách xong thì đưa bến tàu: “Trong bảy ngày của tuần khu nghỉ dưỡng của đảo Hải Thần tổng cộng 30 , ngoại trừ các vị còn nhân viên của một công ty nhỏ và một khách lẻ khác. Tuy tiện nghi hải đảo tương đối đầy đủ hết nhưng rốt cuộc ở biển rừng rậm cho nên hy vọng trong khi du ngoạn cần chú ý an , đặc biệt là ở ban đêm cố gắng hết sức nên khỏi khách sạn.”
Giám đốc Cao đưa lên thuyền phát một tờ cho mỗi , ở đánh dấu những nơi nguy hiểm, cũng yêu cầu ký tên lên tờ của .
Hàn Hướng Nhu Khương Manh Manh đang bên cạnh hỏi nhỏ: “Vì chúng ký cái ?”
“Hình thức mà thôi.” Khương Manh Manh ký tên xong thì đưa bút cho Hàn Hướng Nhu: “Rất nhiều khu du lịch đều ký cái , việc gì .”
Hàn Hướng Nhu nhận lấy bút ký tên lên tờ giấy đó.
Giám đốc Cao thu tờ , mặt hiện lên nụ tươi rói: “Chúc chơi vui vẻ, buổi chiều chủ nhật sẽ ở bến tàu đón , gặp !”
Tàu thủy rời khỏi bến tàu hướng về ngoài biển rộng chạy tới. Trong khoang thuyền to như chỉ 30 du khách, thoáng qua rải rác tới vị trí cửa sổ mà xuống thưởng thức cảnh biển rộng bao la. Khoảng hơn 2 giờ khi tàu thủy chạy, một hòn đảo nhỏ xinh xuất hiện ở ngoài cửa sổ. Tiểu đảo bao bọc bởi thảm thực vật xanh um tươi , từ xa giống như một ốc đảo biển .
Tàu thủy chậm rãi cập bờ, Hàn Hướng Nhu đến chỗ hành lý lấy vali của xếp hàng xuống thuyền.
“Chỗ đó chính là khách sạn lâu đài cổ mà chúng sẽ ở đúng ?” Lý Nghiên chỉ chỉ lâu đài cổ cách đó xa: “Lâu đài cổ cảm giác thời Trung cổ, nhưng khách sạn lớn như chỉ tiếp đại 30 sẽ lỗ vốn ?”
Khách sạn lâu đài cổ sừng sững ở cạnh khu rừng rậm, bóng râm của cây cối cao ngất che phủ lấy, sơ qua cảm giác âm u.
Hàn Hướng Nhu tháo kính râm xuống lâu đài cổ đó, cảm thấy nơi đơn giản như bản nghĩ.