Chương 216:
Mấy cảnh sát trao đổi ánh mắt với , hai giữ Lý Đại Vũ, mấy còn
nhanh chóng kiểm tra căn phòng, nhưng trong căn phòng lớn nào khác ngoài
con gái của tội phạm. “Bớt giả ngây giả dại !“ Cảnh sát đẩy Lý Đại Vũ nghiêm nghị quát:
“Đi!” Cánh cửa phòng nặng nề đóng , Lý Sam Sanm ngã xuống đất rống lên, nhưng
lúc mặt cô xuất hiện một bóng . Lý Sam Sam ngẩng đầu lên , chính là
Hoa Điềm Điềm mới biến mất.
Hoa Điềm Điềm trở dáng vẻ lúc mới quen Lý Sam Sam, quần áo chỉnh tê, khuôn mặt
trắng nõn, vẻ ngoài xinh . Lý Sam Sam Hoa Điềm Điềm lên mí mắt cong cong
trong xinh .
“Xin , Điềm Điềm, tớ xin , tớ xin .” Lý Sam Sam chống sàn dậy, tiến về phía
hai bước vươn tay ôm lấy Hoa Điềm Điềm, nhưng ngờ ôm hụt. Đợi Lý Sam Sam
TBC
tỉnh táo nữa, trong phòng yên tĩnh chỉ một cô , còn Hoa Điềm Điềm
biến mất thấy.
Hoa Điềm Điềm bung dù rời khỏi khu chung cư Hoa Viên, cô sở dĩ trực tiếp tìm Lý
Đại Vũ mà lựa chọn tiếp cận con gái ông , đều là vì ý định trả thù. Cô dùng Lý Sam
Sam để dọa Lý Đại Vũ, để ông nếm trải cảm giác tuyệt vọng mà cha trải
qua.
Hoa Điềm Điềm thấy Lý Sam Sam tâm tư đơn thuần hiền lành nên cuối cùng
tay . Cô thấy bản ở Lý Sam Sam, ngây thơ vui vẻ,
tâm tư đơn thuần, thấy sự đen tối của xã hội sẽ bất mãn phát biểu một đống câu oán giận.
Hoa Điềm Điềm thở dài đầy mất mát, cuộc đời của bản kết thúc , cô nên để cho Lý
Sam Sam sống một cuộc sống .
Từ chung cư Hoa Viên trở nhà của chính , Hoa Điềm Điềm hít một thật sâu, một
nữa huyễn hóa thể của . Cô nhẹ nhàng gõ cửa, lâu mới giọng
mệt mỏi từ bên trong truyền tới: “Ai ?”
Hoa Điềm Điềm thấy âm thanh già nua của thì hai mắt đỏ hoe, cô che miệng cố
gắng để nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào thành lời. Cửa chống trộm mở ,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-216.html.]
một phụ nữ uể oải ngẩng đầu lên, khi thấy ngoài cửa thì mở to hai mắt
dám tin tưởng, giọng bởi vì kích động mà trở nên sắc bén: “Điềm Điềm?”
“Ai tới ?” Trong phòng truyền tới giọng khàn khàn, đôi môi phụ nữ run rẩy
thành lời, bà run rẩy vươn tay sờ khuôn mặt của Hoa Điềm Điềm, lúc nhịn
mà bật nức nở.
Cha Hoa thấy tiếng động vội vàng , khi thấy con gái ngoài cửa thì sững sờ.
Lúc đối diện truyền tới tiếng mở cửa, cha Hoa vội vàng đưa tay kéo con gái nhà, đóng
cửa chặn ánh mắt dòm ngó đầy tò mò của hàng xóm.
“Điềm Điềm…” Cha Hoa con gái sống sờ sờ mặt vẫn kịp tỉnh táo , dường như
hiểu tình huống mắt là như thế nào.Hoa Điềm Điềm giả vờ việc gì
hai , mặt lộ vẻ bất an: “Cha, , con xin …” Lời dứt, Hoa Điềm
Điềm nhịn mà rơi lệ, cô mái tóc hoa râm của cha , cố nén nước mắt nghẹn
ngào : “Con mất tích lâu như cha lo lắng . Thật thì con , chỉ là
con tìm một công việc ở nơi khác, hôm nay đúng lúc công tác về nên ghé qua thăm hai
.” Cô lau nước mắt để lộ khuôn mặt tươi : “Bởi vì liên quan tới công việc nên
con thể trở về thăm hai , hai nhất định giữ gìn sức khỏe!”“A…”
Mẹ Hoa ngây ngốc tại chỗ, cha Hoa suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân thì nhẹ nhàng túm lấy tay
vợ, gật đầu: “Trở về là , trở về là .”Mẹ Hoa đầu chồng, hai
nhịn mà rơi nước mắt. Hoa Điềm Điềm bất an hai : “Nếu
trong nhà chuyện gì thì con đây.”
“Điềm Điềm.” Mẹ Hoa vội vàng gọi con gái , nước mắt lăn dài má: “Con thể ở nhà lâu
thêm một chút ?”Hoa Điềm Điềm vui mừng kinh ngạc : “Con thể ở
thêm một chút ư?”“Đứa bé ngốc , đây là nhà của con!” Mẹ Hoa đưa tay vén tóc Hoa Điềm
Điềm tai, mặt là nụ thỏa mãn: “Con ở bao lâu thì ở bấy lâu, ước gì cả
đời con sẽ rời khỏi đây.”Cha Hoa thấy hai con ôm thì vui mừng :
“Cha phòng bếp xào mấy món ngon, Điềm Điềm thích ăn cánh gà cô ca cha nhất!”
“Còn tôm hấp dầu nữa!” Mẹ Hoa lôi con gái phòng bếp: “Ngày hôm qua dì con
đưa tới một hộp tôm lớn, tươi, chờ con về mới đó.”