Chương 256:
Hàn Hướng Nhu đồng tình chưởng môn Trương, luận võ đúng là cho ông
lao tâm lao lực quá độ, ngay từ cửa thứ nhất xảy vấn đề, trong ảo cảnh mà boss lớn
âm phủ trong đó, thiếu chút nữa là cả đoàn bán muối.
Bọn họ khó khăn lắm mới hữu kinh vô hiểm vượt qua cửa ải, ai ngờ tới cửa thứ ba tại xảy
chuyện tiếp. Đệ tử tính của các môn phái mất tích tập thể, nếu thật sự xảy chuyện gì
Trương Tịnh Nguyên bồi thường cũng bồi thường nổi.
Suy nghĩ của Hàn Hướng Nhu bay xa may mà cô tham gia cửa thứ ba, nếu chắc
cũng sẽ tự nghỉ ngờ bản . cũng chính vì cô mặt ở hiện trường mới chứng
chỉ cô thường xuyên gặp xui xẻo, mà cả cái giới huyền môn đều đen
đủi y như . Hàn Hướng Nhu thấy ánh mắt Trương Tịnh Nguyên như đang vị
cứu tỉnh, cô ho nhẹ một tiếng: “Chỗ một lá bùa phá trận do tổ sư gia cho, chúng lên
xem kỹ .”
Mọi là bùa do lão tổ Hàn vẽ thì mặt lộ vẻ vui mừng, dùng bùa của lão tổ Hàn
phá trận tuyệt đối là chắc ăn trăm phần trăm thành vấn đề.
Một đám theo đường nhỏ lên núi, đường núi uốn lượn gập ghềnh vì ít nên
ít chỗ còn bụi gai chặn đường. Trương Tịnh Nguyên vốn còn lo cô gái trẻ non mềm
như Hàn Hướng Nhu quen đường thế , nào ngờ cô điêu luyện dùng gậy gộc đẩy
bụi gai và cỏ dại băng băng, ngược mấy chưởng môn vẻ như sắp kiệt sức.
Trương Tịnh Nguyên bóng dáng Hàn Hướng Nhu càng thêm khâm phục: “Không hổ là
tử do lão tổ Hàn dạy , cả leo núi cũng giỏi hơn bình thường!”
Hàn Hướng Nhu: “...” Này thì liên quan gì tới lão tổ, quê cô ngay núi đường ở đó còn
khó hơn đường ở đây, cô từ nhỏ đến lớn. Chẳng qua cô nghĩ nghĩ , nếu một
ngàn năm tổ sư gia xây dựng phái Thiên Nhất đỉnh Thần Tiên Lĩnh, thì bản cô
cũng luyện kỹ năng leo núi điêu luyện đến thế, ừm, vẫn là tổ sư gia dự kiến ,
ngài đúng là lợi hại quá chừng!
Đoàn men theo đường núi gập ghềnh chừng ba tiếng đồng hồ mới bò lên tới đỉnh sườn
TBC
núi Ngưu Giác, dù là Hàn Hướng Nhu trán cũng thấm chút mồ hôi. Cô vặn ly nước mang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-256.html.]
theo bên uống một ngụm nước ấm, mấy vị chưởng môn chống gối há to miệng thở
hồng hộc nhịn lắc lắc đầu. Trách tổ sư gia chưởng môn của các môn
phái hiện còn chẳng mạnh bằng tử ngoại môn của phái Thiên Nhất ngàn năm ,
xem chỉ xét về thể lực thôi thấy thua xa .
Hàn Hướng Nhu thừa dịp các chưởng môn ven đường nghỉ ngơi bắt đầu loanh gần đó
xem xét. Theo như lời Trương Tịnh Nguyên đỉnh núi một thôn xóm, tuy lớn
nhưng cũng hơn hai mươi hộ gia đình, trong thôn tự cung tự cấp trồng rau trồng lương
thực, ít giao tiếp với bên ngoài.
Mà đỉnh núi mắt cô hề dấu vết thôn xóm gì, cây cối rậm rạp cỏ cao hơn nửa
, thoạt hoang tàn vắng vẻ.
Hàn Hướng Nhu dạo quanh một vòng trong lòng ý tưởng, cô trở chỗ cũ hỏi: “Thôn
hẳn là cũng thôn trưởng chứ? Ngày thường trấn mở họp phân phối nhiệm vụ là ai liên hệ
với trong thôn?”“Bọn họ hiếm khi giao tiếp với chân núi, trấn cũng hết
cách.” Đường nhỏ truyền tới giọng , đám Hàn Hướng Nhu chỉ thấy ba cảnh sát
mặc đồng phục bước từ con đường nhỏ cỏ hoang che khuất.
Hàn Hướng Nhu kinh ngạc liếc mắt ba họ một chút, trong huyền môn ít
giao thiệp với cảnh sát, nếu gặp vụ án nào liên quan đến linh dị thần quái bọn họ sẽ liên hệ với
Cục điều tra sự kiện linh dị, dù nhiều chuyện tâm linh thể giải thích rõ với
thường .Am chủ của am Tây Thành thấy ánh mắt của Hàn Hướng Nhu thì nhỏ giọng
giải thích cho cô: “Chỗ chúng chỉ cục điều tra linh dị tỉnh lị.”
Đối với việc Hàn Hướng Nhu thể hiểu , giống như thành phố Lâm Hải là thành phố
trực thuộc trung ương, cho nên của Cục điều tra sự kiện linh dị nhiều, còn các thành
phố nhỏ hơn trong cùng một tỉnh chỉ vài sở điều tra ít nên quyền lợi cũng hạn.Hàn
Hướng Nhu ba vị cảnh sát đồng phục lưu loát họ giống như là cảnh
sát bình thường, nhưng cụ thể là loại nào thì cô cũng chắc lắm.
Thật khi tổ chức hội luận võ huyền học, Trương Tịnh Nguyên nhờ Cục điều tra sự
kiện linh dị mà trực thuộc đánh tiếng cho bên thành phố Tây Thành, nhưng vì Tây Thành
tổ điều tra đặc biệt nên bọn họ chỉ báo theo danh nghĩa hội giao lưu đạo giáo.