Chương 258:
Trương Tịnh Nguyên nhẹ nhàng thở : “Không việc gì là .” Hạc giấy đập cánh bay lên
đáp một nhánh cây nhỏ, ba Triệu Đàn thấy thế vây quanh xổm xuống chọc hạc
giấy một chút, hạc giấy đầu sang dùng đôi mắt chấm mực nhỏ thể hiện sống động cái gọi là
trợn mắt khinh thường: “Nhìn cái gì mà ? Chưa thấy hạc giấy bao giờ ?”
Triệu Đàn: “Hạc giấy thì thấy nhưng hạc giấy thì đầu thấy.
Hạc giấy: “Ha hả, đồ nhà quê!”
Triệu Đàn: “...” Không ngờ một ngày một con hạc giấy nhạo, cảnh sát
tới mức độ cũng bất đắc dĩ.
Những bên ngoài tại chỗ lo lắng sốt ruột, Hàn Hướng Nhu bên trong thẳng một
đường về phía thôn. Lúc trời gần tối, trong thôn ít nhà sáng lên ánh đèn tối tăm,
ống khói bốc lên khói bếp lượn lờ.
Hàn Hướng Nhu từ đầu thôn tới cuối thôn cũng thấy bóng dáng tử huyền môn
nào, xung quanh thôn đều là rừng rậm Hàn Hướng Nhu gì khác thường, cô
quyết định thôn xem tình hình . Trên đường Hứa Lâm đạo quanh thôn
một vòng, cô thằng tới căn nhà ngói duy nhất trong thôn, gõ gõ vòng cửa nhanh
bên trong mở cửa. Người phụ nữ mở cửa trong thấy Hàn Hướng Nhu thì ngây ngẩn
cả , mãi đến khi trong nhà vọng tiếng hỏi thăm, bà mới nhỏ giọng hô: “Ông Triệu, là
tạ.”
Không bao lâu một đàn ông khoác áo từ trong nhà , ông thoạt hơn năm
mươi tuổi, mặt ít nếp nhăn làn da đen thô ráp, là hình tượng ông nông dân
điển hình.
Ông Triệu ngậm tẩu thuốc Hàn Hướng Nhu, ánh mắt âm u: “Cô gái, cô từ tới?”“
ngoài leo núi sẩy chân ngã xuống đây tìm thấy đường , thấy ở đây thôn nên
mới hỏi thăm một chút.” Hàn Hướng Nhu dối chớp mắt: “Không lúc ngã
hôn mê một lúc mà mở mắt thấy trời tối đen. Chú , đêm nay
thể xuống núi ?”
“Không xuống núi , hết cô cứ đây nghỉ tạm một đêm .” Ông Triệu lộc
cộc hút tẩu thuốc, đánh mắt bảo vợ nấu thêm cơm: “ là trưởng thôn thôn Quý Môn,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-259.html.]
Triệu Đại Cốc, cô gái cô tên gì? Nghe giọng cô giống Tây Thành lắm?”“ tên
Hàn Hướng Nhu, tới Tây Thành du lịch.” Hàn Hướng Nhu giả vờ vô cùng ngoan ngoãn: “
xem mạng nơi núi hoang, định tới đây sưu tầm phong tục ai ngờ núi quá sâu,
cẩn thận lạc đường điện thoại cũng tín hiệu.”
Vợ Triệu Đại Cốc thoạt buông lòng nghi ngờ, cũng nhiều hơn: “Chỗ chúng quá
hẻo lánh, trong thôn cả điện còn thông nào tín hiệu gì đó.”Hàn Hướng Nhu tỏ
vẻ bất ngờ : “Cả điện cũng ? là chuyện hiếm thấy.”
Vợ Triệu Đại Cốc ha hả : “Người trong thôn quen nên cũng cảm thấy gì, chắn
là thành phố cô quen. Chẳng qua bây giờ trời tối, cô một xuống núi dễ lạc
đường, là đêm nay cứ ở nhà chúng , chuyện gì mai .”Hàn Hướng Nhu
xinh : “Vậy xin cảm ơn.” Cô móc một trăm đồng từ trong túi đưa cho phụ nữ: “Cái
xem như phí ăn ở, nên xưng hô chị dâu thế nào?”
TBC
“Cô nên gọi là thím, con trai cũng lớn cỡ cô , cô gọi thím Triệu là .” Người phụ
nữ ha hả hai tiếng, duỗi tay nhận lấy tiền Hàn Hướng Nhu đưa.Nhà Triệu Đại Cốc là nhà
ngói khang trang, cửa chính là phòng bếp, phía đông là hai căn phòng ngủ, phía tây cũng
một căn. Thím Triệu dẫn Hàn Hướng Nhu tới căn phòng phía tây, bà lấy một que diêm
điểm đèn dầu bàn: “Đêm nay cô ở phòng , hai ngày nay nắng giặt giũ chăn
ga gối đệm giường đất một , dơ . Cái , cô giường đất nghỉ chân
chút nấu cơm.”
Hàn Hướng Nhu cảm ơn, chờ thím Triệu cô giơ đèn dầu bài trí trong phòng. Giường
đất chiếm hơn nửa diện tích căn phòng, phía trong giường đất là cửa sổ hướng nam, cửa sổ chỉ
cao hơn bệ giường mười cm. Hàn Hướng Nhu bò lên kéo thử bức màn, tuy ngắn hơn chút nhưng
cũng thể miễn cưỡng che khuất cửa sổ.Trong phòng ngoài giường đất chỉ một bộ bàn
ghế gỗ đơn giản và một cái chậu rửa mặt.
Hàn Hướng Nhu bò lên giường đất kéo màn lên, bởi vì gian ngoài là phòng bếp nên giường đất
nóng hầm hập, khá là thoải mái.
Cô giường đất nghỉ ngơi chừng mười phút thì thím Triệu đẩy cửa , nhiệt tình mời
Hàn Hướng Nhu ngoài dùng cơm.
Cơm chiều đơn giản, món mặn duy nhất là thịt khô xào hoa tỏi non, còn là vài món rau,
ngoài bà còn chuẩn một chậu cơm to đặt bàn.