Chương 260:
Trong thôn điện đương nhiên cũng đèn đường, ánh trăng bầu trời cũng
sáng tắm, trong thôn tối đen đến mức thấy nổi đồ vật trong vòng nửa bước
chân. Triệu Hoằng Liên cả một cái đèn tồng cũng mang theo, chân thấp chân cao tới
cửa một căn nhà khác trong thôn. Triệu Hoằng Liên gõ gõ cửa hét to: “Chú Vương ngủ
?” ` Không bao {âu trong phòng vang lên giọng nặng nề: “Chưa ngủ, đẩy cửa
.”
Triệu Hoằng Liên đẩy cánh cửa gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo , giấy nhỏ vẫn nhúc nhích
dán ở lưng , mãi đến khi tới cửa nó mới lặng lẽ trượt xuống dán góc
tường nhúc nhích.
Triệu Hoằng Liên đây cửa , bên trong một phụ nữ năm mươi giơ đèn dầu
đón, thấy bà buồn bực : “Đã trễ thế bộ việc gấp gì ?”
Triệu Hoằng Liên l.i.ế.m liếm môi lộ vẻ mặt đáng khinh: “Là chút việc hỏi thăm ý
kiến của chú Vương thím Vương.”
Hai vợ chồng nhà họ Vương thấy con trai trưởng thôn xem trong như thế mặt đề lộ vẻ
vinh hạnh, nhiệt tình mời nhà. Người giấy nhỏ ló đầu vài cái bay tới cửa
phòng. Hai vợ chồng nhà họ vương khoác quần áo giường đất, Triệu Hoằng Liên thì
băng ghế đất, giấy sợ chui lộ nên tìm một vị trí thuận lợi ở góc tường
dát sát cơ thể lên bắt đầu lén.
Ông Vương túm quần áo , cuốn t.h.u.ố.c lá sợi hỏi: “Rốt cuộc Hoằng Liên đến đây vì
chuyện gì? Sao gấp thế cả ngủ cũng ngủ.”
Trên khuôn mặt âm trầm của Triệu Hoằng Liên lộ nụ đáng khinh: “Có một cô gái lạc
đường tới nhà chúng , lớn lên xinh , cưới cô vợ.”
“Đây là chuyện !” Vợ ông Vương vui mừng hỏi: “Cha thế nào?”
Sắc mặt Triệu Hoằng Liên lập tức trầm xuống tròng mắt trợn trắng vui : “Mẹ thì vui
, dùng phương pháp chọn rể của Hạnh Hoa, hù dọa cô một chút cô sẽ
dám chạy nữa. cha con gái chịu nổi dọa, nếu dọa điên thì thành
công cốc, bằng đưa thẳng xuống phía còn chiếm một suất.”Vợ ông Vương
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-260.html.]
nhạo một tiếng: “Xem lời cha kìa, nếu là nhát gan đưa xuống bộ điên
? Chỉ sợ là còn điên hơn cả điên.”Triệu Hoằng Liên khà khà hai tiếng: “Thím ý gì
TBC
?”
Vợ ông Vương suy nghĩ một hồi : “Không bằng hết cứ kết âm để đặt , chỉ
cần cần cô mơ màng bước lên cổ kiệu xem như chuyện thành một nửa. Chờ tới lúc xuống
bái đường dù cô chịu cũng chịu, trở thành của thôn Quỷ Môn chúng
cô tự nhiên sẽ quy củ của thôn Quỷ Môn, trừ khi cô sợ chết.”Triệu Hoằng
Liên biện pháp trở nên kiên định hơn nhiều, lên khỏi ghế vội vàng : “Đêm dài
lắm mộng, về giục nhanh chóng hôn sự.”Vợ ông Vương thế gật đầu:
“Nên như , thôn ngày càng ít, kết hôn với bên ngoài thể kéo dài
hương khói ? Thật trong lòng cha cũng hiểu, chỉ là ông luôn nhớ thương nhiệm vụ
của đại nhân bên giao phó.”
Triệu Hoằng Liên tuy bất mãn nhưng xem bộ cũng dám nghi ngờ vị đại nhân bên
, dứt khoát ngậm miệng nuốt lời xuống cắm đầu ngoài. Vợ ông
Vương thấy thế cũng xuống giường đất hét to một tiếng: “Trong nhà thiếu đồ gì cứ việc tới đây
lấy, Hạnh Hoa kết hôn còn thừa vài thứ đấy.”Lúc Triệu Hoằng Liên mới vui vẻ
hơn lên tiếng đáp lời một mạch về nhà. Người giấy nhỏ dán chặt vách tường,
mãi đến khi đèn dầu trong phòng tắt mới bay về phía nhà họ Triệu.Hàn Hướng Nhu mở mắt
giấy tinh huyết của cô, cô thể thấy tất cả những gì nó
thấy. Lúc cô vợ ông Vương thành còn xuống bái đường thì giật , cô
đang lo tìm đường xuống đây, lúc xem như tới chẳng mất công.
Hàn Hướng Nhu gọi giấy về xong kéo chăn giả vờ ngủ, hề ba nhà
thầm gì trong phòng. Cũng là ý kiến thống nhất âm hôn quá phiền
toái, Hàn Hướng Nhu ngủ một giấc mà phòng bên vẫn động tĩnh. Cô trở
ngủ tiếp, bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu loáng thoáng tiếng kèn xô na, cô mở to mắt
đồng hồ, nửa đêm mười một giờ rưỡi.Hàn Hướng Nhu dậy lau mồ hôi uống chút
nước, đó khoác áo bò giường đất chờ, qua chừng mười phút tiếng kèn xô na càng
thêm rõ ràng, Hàn Hướng Nhu phát hiện âm thanh đó mà còn kèm theo hiệu quả mê hoặc
tâm trí .