Chương 261:
Âm thanh ngày càng rõ ràng, một đội ngũ đón dâu trong viện, bốn nữ quỷ trang điểm vui
mừng cửa hướng về phía Hàn Hướng Nhu mở miệng rộng: “Tân nương tử, trang
điểm trang điểm cùng lên kiệu hoa.” Hàn Hướng Nhu mặt cảm xúc bọn nó khoác
áo choàng đỏ cho , trùm thêm một tấm khăn voan đỏ nâng cô ngoài.
Trong viện đừng một cỗ kiệu đỏ thẫm, Hàn Hướng Nhu thuận theo xuống chờ cỗ kiệu
nâng lên cô mới kéo khăn voan đỏ xuống, cẩn thận xốc mành cửa bên cạnh từ khe hở lén
ngoài. Chỉ thấy Triệu Hoằng Liên mặc một bộ đồ đen n.g.ự.c mang một cầu hoa
đỏ, vui tươi hớn hở tới bên cỗ kiệu, Triệu Đại Cốc và vợ ông cũng mặc đồ phù hợp
bên cạnh cỗ kiệu.
“Khởi kiệu!” Theo một tiếng hét to vang lên, tiền giấy và hương nến rải đầy trời, vô quỷ ảnh
nhào lên tranh đoạt. Hàn Hướng Nhu khó hiểu, nhà rõ ràng đều là sống,
vì một hai âm hôn chứ?
Cỗ kiệu lảo đảo lắc lư nâng lên, Hàn Hướng Nhu dựa đệm mềm phía thả
giấy nhỏ xuống đất. Người giấy nhỏ chạy tới bên cạnh bức mành nhấc lên một khe hở, quan sát
tình huống bên ngoài. Cô phát hiện đội đón dâu tuy trang điểm vui mừng, nhưng hành vi cử
chỉ chẳng khác gì đang đưa linh cữu.
Cỗ kiệu lung lay chừng hơn nửa tiếng cuối cùng dừng ở một chỗ sâu trong rừng rậm. Hàn
Hướng Nhu cảm giác nơi thở u minh nhàn nhạt, cô nháy mắt lên tinh thần, giấy
cũng nhân cơ hội chui xuống cỗ kiệu để sát rõ hơn.
Chỉ thấy “bà mối” vung khăn cúi xuống dập đầu ba cái với một cái hố, quỷ khí dày đặc :
“Bẩm lão gia, Triệu Hoằng Liên con trai của thôn trưởng thôn Quỷ Môn Triệu Đại Cốc hôm nay
kết hôn cùng ngoại lai nữ Hàn Hướng Nhu, cố ý tới đây dập đầu với lão gia, xin lão gia chứng
kiến.”
Triệu Đại Cốc đặt cái bồn sứ lớn vẫn luôn ôm trong lòng xuống đất, bắt đầu đốt từng túi từng túi
giấy tiền vàng bạc, Triệu Hoằng Liên thường thường đốt một cây nhang bỏ trong bồn. Bọn
họ thiêu chừng hai mươi phút, tro hương và tro giấy lấp lánh ánh vàng nối đuôi chui
trong hố, chỉ ầm vang một tiếng, một cánh cửa lớn đen như mực chui từ đất lên,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-261.html.]
cửa bảng hiệu hai chữ “Quỷ môn”. Cửa kẽo kẹt một tiếng mở một khe hẹp đen tuyền
chỉ đủ cho một qua.
Bà mối thấy cửa mở, cái miệng tô son đỏ rực lập tức mở lớn hơn; “Mời tân lang và tân nương
dập đầu với lão gia.”
Triệu Hoằng Liên thoạt căng thẳng, nuốt nước miếng liên tục. Thím Triệu
thấy thế vội nhéo cánh tay con trai một cái, nhỏ giọng dặn dò: “Nhanh lên, đừng đại nhân chờ
TBC
sốt ruột.”
Triệu Hoằng Liên bèn đưa tú cầu cầm tay cho bà mối, bà mối cởi dải lụa buộc hai bên tú cầu
một bên giao cho Triệu Hoằng Liên, một bên vén rèm hô to với bên trong: “Tân nương hạ
kiệu.”Hàn Hướng Nhu đờ đẫn lên, chân cẳng cố ý vờ như cứng đờ, từng bước từng bước
lết ngoài. Thím Triệu thấy thế nhỏ giọng thầm với Triệu Đại Cốc: “Hôm nay kèn xô thổi
tệ, tân nương tới giờ còn lời, giống thằng con rể nhà họ Vương, kịp
đốt giấy tiền xong tỉnh, gây sự lão gia vui.”
Bà mối nhét lụa đỏ trong tay Hàn Hướng Nhu, Hàn Hướng Nhu chạm tay bà mối một
luồng âm khí lạnh lẽo tận xương truyền tới từ chỗ da thịt chạm , chui trong cơ thể Hàn
Hướng Nhu. Thể chất Hàn Hướng Nhu là cực âm, chút âm khí ảnh hưởng tới
cô, cô chỉ cần vận chuyển tâm pháp một chút âm khí đó sẽ hòa hợp một với âm khí trong
cơ thể cô, thuận theo mà vận hành trong kinh mạch.Triệu Hoằng Liên lôi kéo Hàn Hướng Nhu
về phía cửa lớn, Hàn Hướng Nhu cảm nhận thở u minh tỏa từ bên trong thì
khỏi nhướng mày, thở giống với khi cô mở quỷ môn quan, chẳng lẽ nơi thật sự
nối thẳng tới địa phủ? Tuy Hàn Hướng Nhu từng vô mở quỷ môn quan nhưng giờ cô
từng xem thử. Nhân gian và địa phủ mỗi nơi đều nguyên tắc riêng, nếu
trường hợp bất khả kháng nên phạm thì hơn.
Cửa lớn chỉ hé mở một con đường nhỏ, hai bên đen tuyền rõ thứ gì, xung quanh
tràn ngập âm khí. Theo lý thuyết âm khí nồng như thường đáng thể chịu nổi,
nhưng tiếng bước chân của gia đình Triệu Đại Cốc hề nhận ảnh hưởng gì.Cuối
con đường tối đen là một quan nha cổ đại, hai bên âm sai cầm xiềng xích. Âm sai thấy
tới cũng ngạc nhiên, ngược còn ha hả hỏi: “Tân nương tử ?”