Chương 265:
Tuy Triệu Đại Cốc thể giả ngu những câu hỏi của cảnh sát, nhưng đối mặt với
trong huyền môn ông tự tin đến . Sau khi hai mươi tử huyền môn tới thôn,
Triệup Đại Cốc dẫn tới âm phủ cùng Hoàng Trung Lương nội ứng ngoại hợp mê choáng
các đạo sĩ trẻ tuổi.
Hàn Hướng Nhu Hoàng Trung Lương thuật chuyện xong thì sang nnhìn ba
Triệu Đại Cốc lạnh một tiếng: “Tiếp tay cho kẻ ác, c.h.ế.t đáng tiếc!“ Cô vung
tay lên một lá bùa bay qua vây quanh ba Triệu Đại Cốc: “Mấy cứ ở đây suy
ngẫm .” Hàn Hướng Nhu xử lý bọn họ xong đuổi tay , chùm sáng trong kính bát quái đần
tiêu tán, mảnh nhỏ ấn quan màu đen rơi tay Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu cảm nhận
uy áp bạo ngược tay vội vàng đánh một cái phong ấn lên phía mới nhẹ nhàng
thở .
Có lẽ vì đều là quỷ nên vị tướng quân Liễu thoạt càng tin tưởng Hoàng Trung Lương
hơn, chỉ cho lão nhiều đồ vật mà cục đá mắt cũng chỉnh hơn hai cục
nhiều, thể thấy hơn phân nửa chữ “Ấn”.
Hàn Hướng Nhu bỏ cục đá phong ấn kỹ balo, đó duỗi tay túm Hoàng Trung Lương
lên: “Hai mươi tử huyền môn của chúng ông bắt ?”
Hoàng Trung Lương kêu khổ ngừng, lão mà, bánh nhân từ trời rơi xuống
dễ ăn tới , lão còn tưởng là do bản tới thời nên khi hơn hai mươi
nạp mạng, hóa là tử huyền môn.
Hoàng Trung Lương ủ rũ cụp đuôi mang theo Hàn Hướng Nhu tới nhà giam phía nha môn,
trong nhà giam là hai mươi tử ngã tới ngã lui. Không đợi Hàn Hướng Nhu lên tiếng
Hoàng Trung Lương nhanh tay móc chìa khóa mở ổ khóa màu cam vàng , đẩy mở cửa nhà
giam.
Hàn Hướng Nhu sờ sờ động mạch của một trong các tử, phát hiện nọ vẫn còn
sống chỉ là vì hôn mê. Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu lên định hỏi thì thấy Hoàng
Trung Lương từ khi nào im lặng đóng chặt cửa nhà giam , trong nháy mắt khi
Hàn Hướng Nhu qua lão nhanh tay khóa luôn cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-265.html.]
TBC
“Muốn cứu bọn họ, hết xem chính giữ mạng !” Hoàng Trung
Lương lột bỏ khuôn mặt thành thật trung hậu lộ nụ dữ tợn: “Máu thịt của cô chắc hẳn còn
mạnh hơn bốn mươi chín thường hợp , chờ mời tướng quân Liễu tới, còn sợ gì
thăng quan phát tài.”
Hàn Hướng Nhu khuôn mặt càn rỡ của lão tiện tay ném vài là bùa Kích Lôi. Theo
một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, đừng cửa sắt ngay cả nhà giam đều sụp hơn phân nửa.
Hoàng Trung Lương hoảng sợ hồn thể nửa trong suốt của , cam lòng hóa thành
một sợi âm khí tiêu tán trong khí.
Hàn Hướng Nhu kiểm tra tình trạng của từng , tất cả ai thương triệu
chứng sinh mệnh cũng bình thường, chẳng qua Hàn Hướng Nhu am hiểu về huyền y lắm
nên đánh thức bọn họ thế nào. Thêm nữa cô chỉ một nên cũng
cách nào cõng từng ngoài, Hàn Hướng Nhu đơn giản lấy ngọc ảo cảnh tạm thời thu
các tử một nơi tương đối an trong ảo cảnh thứ nhất.Hàn Hướng Nhu dạo một vòng
trong quan nha của Hoàng Trung Lương, tìm vài lá bùa khống chế trận pháp, ngoài còn
một ít cống phẩm và hương nến tiền giấy linh tinh, cô thiêu rụi bộ.Trở đại đường,
khi Triệu Đại Cốc thấy Hàn Hướng Nhu giống như thấy vị cứu tin, ông la quỳ
xuống dập đầu: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, dám nữa!”“Còn
??” Hàn Hướng Nhu lạnh lắc đầu, thế gian nhân ắt quả, nháy mắt khi bọn họ tiếp
tay cho kẻ ác buộc chặt với tòa địa phủ giả . Sau khi c.h.ế.t bọn họ sẽ địa phủ
tiếp nhận, hồn phách chỉ thể quẩn quanh gần quan nha giả, còn về phần lệ quỷ ăn mất
thì chỉ thể xem vận may của họ.
Hàn Hướng Nhu thu kết giới giơ chân đá đá Triệu Đại Cốc quát: “Lên dẫn đường!”Lúc tới hai
bên nha môn đều là âm binh, lúc ngoài trống rỗng cả một du hồn cũng , vẻ
càng thêm thê lương. Một nhà Triệu Đại Cốc cảnh tượng mắt vẫn hồi
phục tinh thần, lão gia âm phủ mà bọn họ thờ phụng từ thời ông bà, mà dễ dàng môt cô
gái thu phục như , trong lòng chợt cảm giác giống một đứa ngu lừa.Con đường
từng qua vẫn còn đó, bốn âm phủ trở dương thế nữa, cửa lớn màu đen phía
chìm xuống đất. Hàn Hướng Nhu phong ấn chỗ , phá hỏng con đường liên
tiếp hai giới âm dương .