Chương 267:
Trương Tịnh Nguyên ba Triệu Đàn đang cõng tử, cảm xúc phức tạp : “Bên
trong thể sẽ đáng sợ, điều yên tâm, chúng ở đây thì các sẽ
thương.” Trải qua một ngày một đêm, Triệu Đàn mấy từ quỷ hồn gì đó ít ,
cực kỳ gan phẩy phẩy tay: “Không , coi như chúng nhà ma chơi.”
Trương Tịnh Nguyên mệt tâm ôm ngực: “...“ Đó là ảo cảnh truyền thừa từ mấy trăm năm
đấy, là ảo cảnh nhất của núi Lông Hồ chúng , một hai, chứ nhà
ma vớ vấn gì !
Hàn Hướng Nhu thấy tốc độ việc của ba cảnh sát nhanh hơn đám chưởng môn nhiều thì lập
tức vui vẻ : “Chỗ của chơi vui hơn nhà ma nhiều, tràng cảnh nào cũng mà còn
cần mua vé cửa, lát nữa dẫn các dạo nhé.”
Trương Tịnh Nguyên: “…” Được thôi, các ngươi vui vẻ là .
Sau khi xuống núi, Trương Tịnh Nguyên gọi điện cho trưởng lão của núi Lông Hổ để bọn họ
mang theo lửa cực dương tới Tây Thành. Cúp điện thoại xong , Trương Tịnh Nguyên xoa xoa
trái tim chịu nổi gánh nặng của , mặt tái xanh như tàu lá chuối: “Về sẽ
tiếp tục quản lý cái gì mà so tài huyền môn nữa , trải qua cả đống chuyện nối tiếp như ,
tổn thọ mất chục năm là ít.”
Cả đám trở khách sạn, Trương Tịnh Nguyên gọi vài tử trẻ tuổi đến đỡ những
hôn mê về phòng, chờ lấy lửa cực dương tới thì tiến hành cứu chữa. Còn những
dân ở thôn Quý Môn thì cảnh sát dẫn . Bọn họ hại c.h.ế.t nhiều , từ
già đến thanh niên trong thôn đều góp phần, ai thoát . Còn Hướng Đại Vĩ cưỡng
ép kết hôn khi âm tào địa phủ giả lòng đất diệt trừ thì quỳ đất gào . Chờ
đến lúc cảm xúc định hơn, chẳng buồn Vương Hạnh Hoa lấy một cái mà theo
cảnh sát rời khỏi nơi thể khiến gặp ác mộng suốt đời .
Xem tất cả việc giải quyết viên mãn, ngoại trừ…
Hàn Hướng Nhu mờ mịt lá cờ thưởng do gia đình Hướng Đại Vĩ mang tới ngày hôm
. Trên đó tám chữ lớn màu vàng: Quét sạch tà ác, giúp đỡ chính nghĩa!
Hàn Hướng Nhu: “Anh chờ chút, lá cờ thưởng dành tặng cho ai cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-267.html.]
Hướng Đại Vĩ kích động lau nước mắt: “Cảm ơn đại sư Hàn trừ hại vì dân, cảm ơn đại sư Hàn
cứu từ trong cảnh nước sôi lửa bỏng.”Hàn Hướng Nhu im lặng chằm chằm lá cờ,
thứ đồ chơi dùng như thế nào đây? Về nhà treo lên tường ? Tổ sư gia chắc chắn thể
một đập đánh bay cô, món đồ quá mức.
Thấy Hàn Hướng Nhu chăm chú lá cờ thưởng, Hướng Đại Vĩ hiểu sai ý, vội vàng trịnh
trọng nhét lá cờ tay Hàn Hướng Nhu: “Cảm ơn đại sư, cô chính là hóa của chính
nghĩa!”Hàn Hướng Nhu sắc mặt biến thành màu xanh đen của Hướng Đại Vĩ, chút
thông cảm cho , nhét lá cờ trả : “Không cần cảm ơn , bán cờ thưởng lấy tiền mà
bồi bổ cơ thể, đừng để tuổi trẻ mà nữa.”
Hướng Đại Vĩ: “…” , ! Đại sư cô đừng mò nữa!Đại hội so tài
huyền môn khai mạc oanh liệt hạ màn thê thảm, ngoại trừ Hàn Hướng Nhu giành hạng
nhất thì những khác đều chiếm thứ hạng nào. Cũng may lúc tâm tư của
các môn phái đặt ở việc xếp hạng, điều bọn họ quan tâm nhất bây giờ là các tử trúng
độc âm, chờ khi giải độc xong còn hỏi chuyện xảy trong thôn Quý Môn nữa.
Hàn Hướng Nhu giỏi huyền y, cô thể giúp gì nên chỉ ở thành phố Tây Thành
ba ngày trở về Lâm Hải. Gần cuối năm, những chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi cực kỳ nhiều,
TBC
cô vội vàng tổng kết cuối năm hoạch định kế hoạch năm , ngày nào nhàn rỗi cả.
Thấy chỉ hơn nửa tháng nữa là qua tết, Hàn Hướng Nhu đột nhiên nhận thông báo mời tới
tham dự buổi đại hội khen thưởng trong thành phố.Hàn Hướng Nhu ngạc nhiên hỏi: “Cô
khen thưởng cái gì cơ? Đại hội gì cơ?”
Người ở đầu dây bên vui mừng hớn hở đáp: “Cô nhận ba danh hiệu danh dự là
‘Công dân nhiệt tình’, ‘Cá nhân tiên tiến thành phố Lâm Hải’ và ‘Người Lâm Hải’. Ngoài
, năm nay gia đình cô còn vinh dự nhận danh hiệu Gia Đình Năm Tốt của thành phố Lâm
Hải…”Hàn Hướng Nhu tên những danh hiệu , bất giác nhớ đến lá cờ thưởng của
Hướng Đại Vĩ, chút tuyệt vọng bưng kín mặt: “ nhận ?”
“Như chứ?” Đối phương buồn quan tâm: “Đây là đại hội khen thưởng
thường niên của thành phố Lâm Hải chúng , bí thư thành ủy và thị trưởng dều sẽ tham gia. Đại
hội còn phát sóng trực tiếp đài truyền hình Lâm Hải đấy.”