Chương 272:
Tuy Lưu Thục Cầm thích Cố Bách Nhiên nhưng những lời cũng băn khoăn: “Cậu
bỏ nhiều tiền như , nhỡ em con thích thì thể nào sẽ...”
Lưu Thục Cầm hết câu điều vẻ lo lắng mặt bà hết sức rõ ràng. Hàn Thịnh Vĩ
thấy thế bèn vỗ cánh tay bà để trấn an: “Chắc chắn sẽ , nhân phẩm của tiếng tành
đồn xa . Hơn nữa cho dù tình cảm thành thì vẫn là tử của phái Thiên Nhất
mà.”
“Vậy thì .” Lưu Thục Cầm yên tâm, tại bắt đầu nghĩ về con rể dự tương lai của
: “Bảo nào đến nhà cũng ân cần như , hóa là che giấu suy nghĩ . Mẹ
thấy và em gái con xứng đôi, chăng Nhu Như nghĩ thế nào.”
“Nghĩ cái gì mà nghĩ, mới bao lớn mà nghĩ đến chuyện .” Hàn Bình An chua loét :
“Chưa chắc Nhu Nhu nhà chúng ý đó , hai con bà đừng mà đồn đoán lung
tung.”
Lưu Thục Cầm Hàn Bình An lòng hẹp hòi nên nhắc đến chuyện nữa. Con gái
thích ai tự con bé sẽ chọn, dù đó cũng là sống với con bé đến cuối đời, hợp ý con
bé mới . Lưu Thục Cầm thấy bát tự đào hoa của con gái sắp đổi, Hàn Thịnh
Vĩ đầy chê bai: “Em gái con theo đuổi đấy, còn con thì ? Rốt cuộc con định tìm
nàng dâu như thế nào cho đây?”
Hàn Thịnh Vĩ nhét nửa cái bánh quẩy còn trong miệng, ậm ờ rõ : “Mẹ cứ yên
tâm, theo đuổi con nhiều hơn em gái, chờ con chọn một cho .”
Lưu Thục Cầm giơ đũa vẻ chột của , nghi ngờ hỏi: “Thật sự nhiều như
cơ ?”
Ông Hàn một chút tin tức khẽ gật đầu: “Phần nhiều là nhiều, tiếc rằng quỷ thì
là yêu tinh.” Dừng một chút, ông Hàn bổ sung: “Mặc dù tư chất của Thịnh Vĩ bình thường
nhưng cực kỳ yêu tinh ưa thích, đó cũng là thiên phú đặc biệt .”
Mặt Hàn Thịnh Vĩ đen như đ.í.t nồi, ai mà thèm cái loại thiên phú giống như Đường Tăng hả?
TBC
…
Đại hội khen thưởng của thành phố Lâm Hải tổ chức tại hội trường hai tầng của khách sạn
tiếp khách của chính phủ lớn nhất trong khu vực. Sau phần phát biểu liên tục của các lãnh đạo,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-272.html.]
cuối cùng cũng tới tiết mục trao giải. Hàn Hướng Nhu tràn đầy tự tin bước lên sân khấu, chờ đến
khi đeo dải băng chéo lên thì lập tức tái mặt. Dải băng chéo màu đỏ sai, nhưng cô quên
mất đó in chữ to lấp lánh ánh vàng, phối hợp với chiếc váy màu đỏ càng thêm chói
mắt.Nhìn ống kính ngừng chụp ảnh , Hàn Hướng Nhu nở nụ cứng ngắc lộ
mấy cái răng, vì trụ sở của phái Thiên Nhất, cô nhịn.Sau khi đại hội kết thúc, Hàn Hướng Nhu
xoa quai hàm phình to của , cảm thấy ở đây từ sáng đến trưa còn mệt hơn cả
ngày công ty. Cô liếc đồng hồ đeo tay, vặn 11:30, cũng may kịp giờ ăn cơm.
Sau khi đưa dải băng chéo nền đỏ chữ vàng cho nhân viên, Hàn Hướng Nhu cầm túi đang chuẩn
thì bỗng nhiên một đàn ông trung niên mặt mày đầy vẻ xúi quẩy gọi cô : “Xin hỏi
cô là đại sư Hàn đúng ?”Người tới đây họp nếu nhân viên của chính phủ thì
chính là những nhà hoạt động cấp tiến của các doanh nghiệp và tổ chức, trong một dịp trang
trọng như thế mà hai chữ đại sư, những gần đó đều ngạc nhiên đưa mắt
sang.Đối phương dường như ngờ nhiều tiếng của như
, lúng túng Hàn Hướng Nhu, sợ cử chỉ vô ý của khiến cô mất hứng. Có điều
Hàn Hướng Nhu chẳng ngại ngùng chút nào, so với phận trong xã hội thì cô coi trọng danh
xưng chưởng môn của phái Thiên Nhất của hơn. Người gọi cô là đại sư là danh xưng
chính xác, đương nhiên cô sẽ tức giận.
Hiện tại mới tan cuộc, đang xếp hàng rời khỏi hội trường, xung quanh
nhiều , nơi thực sự chỗ thích hợp để trò chuyện. Hàn Hướng Nhu giơ
tay lên ngăn lời xin ngừng của ông : “Bên ngoài quán cà phê, lát nữa đến đó
.”Đối phương thì ngạc nhiên đáp: “Được , quá, cảm ơn cô.”Hai
thuận theo dòng sảnh lớn hội nghị. Một bên hành lang quán cà phê mở cửa.
Người đàn ông tìm một góc vắng xuống đưa menu cho Hàn Hướng Nhu: “Đại sư, cô
uống gì?”
Lúc Hàn Hướng Nhu đói bụng, sợ tổn thương dày nên chọn cà phê mà chỉ gọi
một cốc sữa. Người đàn ông thấy thì gọi thêm cho cô mấy món đồ ngọt, còn thì chọn
bừa một cốc cà phê. Chờ đến khi đồ uống đưa lên, ông mới chủ đề chính: “Đại sư,
tên là Tằng Hiền Lương, danh nghĩa là chủ công ty xây dựng Thành Cần, chẳng cô
từng qua ?”