Chương 277:
Hàn Hướng Nhu hổ an ủi bà vài câu, mạnh mẽ kéo vấn đề về: “Bà , khi té ngã
lấy m.á.u của bà ?”
“Có.” Bà cụ che giấu, thoải mái : “Nửa tháng , khi khiêu vũ về
thấy đường bên cạnh ở phố Lịch Sơn Tây cho trung tâm chăm sóc sức khỏe đang
kiểm tra miễn phí, nên tới đó, cũng may lúc nhiều , là
đầu tiên đến. Người ở đó đo huyết áp cho , còn rút m.á.u xét nghiệm nước tiểu.
, bọn họ còn cắt một chòm tóc của , thể lấy nó để xét nghiệm ung thư.” Tăng
Hiền Lương sắc mặt tái nhợt: “Mẹ, hàng năm con tiêu hơn một vạn cho kiểm tra
sức khỏe, tại tại trung tâm tồi tàn giấy phép kinh doanh để lấy máu?”
Bà cụ chột cúi thấp đầu xuống: “Không do thấy cần mất tiền còn thể nhận
hai túi mì .”
Tăng Hiền Lương bà cụ gì cho , ông tức giận đến mức trái tim đau
đớn. Hàn Hướng Nhu lúc bà cụ lời sắc mặt vẫn như thường, nhịp tim cũng
tăng nhanh, chắc hẳn bà đang thật. Vì để phòng chẳng may, Hàn Hướng Nhu liên tục truy
vấn: “Ngoại trừ rút m.á.u đó, nào xảy va chạm chảy m.á.u ?”
“Không .” Bà cụ lắc đầu trung thực : “Ngoại trừ kiểm tra thể hồi tháng sáu, chỉ còn
TBC
một rút m.á.u nửa tháng . té gãy chân thì rách da, mặc quần
áo dày.”
Bà cụ khiến Tăng Hiền Lương tức giận gì cho : “Mẹ nghĩ xem, vì
chỉ một thấy, vì lúc rút m.á.u chỉ một ?”
Bà cụ Tăng trầm mặc trong chốc lát mới chần chờ : “Chẳng lẽ vì lỗ tai thính
?”
Tăng Hiền Lương ôm ngực: “... Mẹ đúng là ruột của con!”
Hàn Hướng Nhu đôi con cạn lời gì, cô : “Ông tìm một
huyết thống thuộc, gọi điện cho họ xem ai phản phệ .”
Cha Tăng Hiền Lương vẫn đang giường bệnh xảy chuyện gì, con trai cũng
gọi điện thoại đến, đang ở ký túc xá bài tập. Tăng Hiền Lương suy nghĩ một lát
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-277.html.]
gọi điện cho chị gái và hai em trai, bởi vì trong lòng nghi ngờ hề
chuyện hạ bùa, mà chỉ một vài chuyện về tình hình của ba .Từ cuộc trò chuyện,
giọng của ba đều bình thường, hai em trai của Tăng Hiền Lương sắp xếp
công việc trong tay, họ chuẩn hai ngày nay sẽ mua vé máy bay đến Lâm Hải thăm ba
.Cúp điện thoại, Tăng Hiền Lương Hàn Hướng Nhu: “Mỗi ngày chị đều chạy tới bệnh
viện, chị giống sẽ chuyện , hai em trai của cũng bình thường.”
Hàn Hướng Nhu thể nhắc nhở một câu: “Không ông còn một đứa con gái
?”“Con gái của ?” Tăng Hiền Lương ngây : “Không thể nào, mặc dù chúng hiếm
khi gặp mặt, nhưng mỗi tháng đều gửi tiền cho nó.”Hàn Hướng Nhu nâng cằm: “Gọi
, đối phương lấy m.á.u của ông để hạ bùa, cho dù phản phệ cũng của
ông chặn , bọn họ sẽ thương quá nặng. Nếu bắt gây ,
chừng bọn họ sẽ đổi cách khác.”
Hàn Thịnh Vĩ dáng vẻ thấp thỏm xoắn xuýt của Tăng Hiền Lương, nhịn an ủi
ông một câu: “Chưa chắc con gái ông sẽ xảy chuyện, dù phản phệ, lẽ cũng lừa như
bà cụ thôi.”Lời giải thích khiến Tăng Hiền Lương thoải mái hơn nhiều, ông gọi điện thoại,
điện thoại bên vang lên hồi lâu cũng nhận. Tâm trạng bất an trong lòng Tăng
Hiền Lương tăng lên, cần Hàn Thịnh Vĩ thuyết phục, ông gọi tiếp, chuông
điện thoại vang lên năm cuối cùng cũng nhận, Tăng Hiền Lương vội vàng :
“Như Như, là cha đây.”Đầu bên điện thoại ồn ào, chỉ thấy một phụ nữ nhanh
chóng : “Ông là nhà của chủ nhân chiếc điện thoại ? Chủ chiếc điện thoại đột
nhiên ho m.á.u té xỉu qua đường đưa đến bệnh viện Lâm Hải , phiền ông nhanh
chóng tới đây một chuyến.”
Tăng Hiền Lương ngu ngơ, mãi đến khi đầu bên ngừng vang lên tiếng tút tút, ông
mới hồi phục tinh thần, dáng vẻ mất hồn mất vía : “Triệu chứng của và con gái giống
, mà …” Vành mắt đỏ lên: “Bây giờ con bé đang ở Lâm Hải.”Bà cụ Tăng
xong hồ đồ, đầu óc mơ màng hỏi: “Mọi đang về Như Như ? Không nó đang
ở phương Bắc , nó về Lâm Hải lúc nào? Nó cũng rơi hố té gãy chân ? Đứa trẻ
đen đủi, mắt để !”Tăng Hiền Lương rảnh tranh luận với bà , ông
với Hàn Hướng Nhu: “Con gái Tăng Như Như đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện .”