Chương 333:
Hàn Hướng Nhu khỏi cảm thấy nóng nảy, dù cô và Cố Bách Nhiên cũng là con , nhiều nhất chỉ thể ở âm phủ mấy tiếng. Nếu ở thời gian dài nhất định sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, mà xét từ túc bọn họ bước xuống thì gần 2 tiếng trôi qua .
Cố Bách Nhiên cảm nhận tâm trạng nóng nảy của Hàn Hướng Nhu, bèn đưa tay nắm lấy tay ôm cô lòng, nhẹ nhàng vỗ tưng cô: “Trước tiên cô cứ bình tĩnh , một thì chúng sẽ thử thứ 2, bọn họ .” Cô gật đầu, nhắm mắt đè ép cảm xúc xao động xuống.
Trước đây, Hàn Hướng Nhu gặp tình huống nguy hiểm đến mấy cũng thể giữ sự bình tĩnh, bởi vì cô tuôn tin tưởng bản cách để thoát khỏi khó khăn. Có điều xảy chuyện tà Hoa Điềm Điềm và Hàn Nguyệt, Hàn Hướng Nhu nắm bắt tình cảnh hiện tại của bọn họ, sợ kịp Cứu .
Cô hít sâu mấy , lúc mở mắt nữa bình tĩnh , nhanh chóng suy nghĩ tất cả thuật pháp tìm tìm vật trong đầu. Cuối cùng Hàn Hướng Nhu nhớ một thuật pháp ít khi sử dụng trong lúc tuyệt vọng, chỉ thể tìm mảnh giấy dính tinh huyết. Tinh huyết cực kỳ quan trọng với tử huyền môn, trừ khi nhất thiết thế thì cũng ai lấy tinh huyết, càng sẽ nhỏ nó lên một tờ giấy. Vì thuật pháp dần dần quên lãng trong quá trình truyền thừa, ngờ hết sức phù hợp với tình huống của giấy nhỏ.
TBC
Ánh sáng công đức Hàn Hướng Nhu hết sức dày đặc, lấy tinh huyết chẳng khác nào lấy m.á.u bình thường đối với cô. Thế nên cô mới cố tình một giấy nhỏ mang theo tinh huyết và liên kết với linh hồn của cô, bình thường nó thể ở nhà trong nom gia đình giúp cô. Giống như Hoa Điềm Điềm mất tích , may mà giấy nhỏ khí tức tinh huyết của cô, cô mới thể đuổi một mạch đến nơi .
Hàn Hướng Nhu đưa tay rạch một đường ngón trỏ , một giọt m.á.u chảy từ đầu ngón tay. Sau đó cô nhanh chóng vẽ một lá bùa trung, thầm niệm khẩu quyết khẽ quát một tiếng: “Đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-333.html.]
Chỉ thấy giọt m.á.u tươi hóa thành một chú chim nhỏ lớn bằng nắm tay trẻ sơ sinh trung, dang cánh bay phía trong.
Hàn Hướng Nhu thấy thế, lập tức mừng rỡ khôn xiết: “Quả nhiên tác dụng!”
Hai vội vàng theo chú chim nhỏ màu đỏ bên trong, thấy nó sắp đ.â.m tường, sÔng nó liệng cánh đổi hướng bay về phía căn phòng cuối cùng. Cô vội vàng đuổi theo, tốc độ của chú chim nhỏ chậm hơn đó nhiều. Nó vòng qua hàng lang 2 vòng, cuối cùng chọn căn phòng ở giữa, nhẹ nhàng dùng mỏ chim mổ lên cánh cửa gỗ.
Cửa khóa từ bên trong, dựa theo quy tắc nơi , hẳn là quỷ ở trong . Hàn Hướng Nhu đang định gõ cửa thăm dò, đột nhiên chú chim nhỏ chui khe cửa, một lát khóa cửa “cạch” một tiếng mở . Cô đẩy cửa , bên trong tối đen chỉ 2 cái giường trống , còn gì cả.
Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên lượt bước trong, mượn ánh lửa yếu ớt bên ngoài, cô lấy một lá bùa sử dụng. Một mặt trăng sáng lớn bằng nắm tay chui khỏi lá bùa đang cháy lơ lửng đỉnh đầu cả hai, chiếu rọi rõ ràng căn phòng nhỏ 7, 8 mét vuông.Cố Bách Nhiên trở tay đóng cửa, cẩn thận khóa nó . Lúc đầu , chỉ thấy một thứ màu đỏ đ.â.m sầm vách tường. Thân hình của chú chim nhỏ đ.â.m nát bét, hóa thành một giọt m.á.u đỏ tươi rơi xuống đất.“Phía trống rỗng.” Hàn Hướng Nhu cầm giấy vàng sử dụng thu m.á.u tươi của , đó mới gõ gõ vách tường, đầu với Cố Bách Nhiên: “Đây chắc hẳn cũng một trận pháp.”Anh tới ấn lên vách tường, hỏi nhỏ: “Phải dùng bùa phá trận ? Tiếng động quá lớn e rằng sẽ quỷ sai bên ngoài phát hiện.”
Hàn Hướng Nhu ngưng tụ âm khí và ánh sáng công đức lên đầu ngón tay mau chóng vẽ một lá bùa phức tạp vách tường. Trong nháy mắt lá bùa thành, một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên, một cách cửa gỗ xuất hiện vách tường. Trên đó khắc một con rồng uốn quanh hướng lên , chỉ là đầu rồng mắt.Tầm của Cố Bách Nhiên đổ dồn đầu rồng, nơi vốn vẽ mắt là hai cái lỗ tròn, giơ tay lên sờ mó dò xét: “Nơi hẳn là tâm trận, chẳng qua là là trận gì?”Hàn Hướng Nhu trầm mặc, trái nhớ đến một chuyện mà Tổ sư gia từng nhắc đến với : “Tổ sư gia bàn lông rơi xuống âm phủ, móc hai mắt, đổi tên thành âm lông trấn giữ âm phủ. Trận pháp thiết lập dựa nguyên mẫu của âm lông, nếu mở nó thì chỉ một phương pháp. Đó chính là dùng khí hỗn nguyên vẽ rồng điểm mắt.”