Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 340

Cập nhật lúc: 2024-11-14 00:43:41
Lượt xem: 161

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 340:

 

 

Chu Tân mặc quần áo trong quan sát khắp nơi, quen cửa quen nẻo chỉ một ngọn núi đen sì ở bên cạnh, : “Ở đó một hang động bí mật, sẽ đến đó thiền khôi phục quỷ lực .” Ông đưa tay giật một nắm cỏ khô ven đường, nhanh nhẹn bện thành một con thỏ nhỏ trong sống động, tiếp đó đưa cho Hàn Hướng Nhu: “Lúc cô tới chỉ cân đặt nó xuống đất, nó sẽ gọi .”

con thỏ do lão gia Thành Hoàng là Chu Tân bện , nhớ đến con rồng vẽ, trong lòng khỏi cảm thấy phiền muộn. Xem , thêu sư chỉ giỏi mỗi thuật pháp vẫn đủ, bót thời gian đăng ký lớp năng khiếu chuyên môn gì đó mới . Nếu ngoài so tài gì đó mà thể hiện gì, thì quá mất mặt phái Thiên Nhất .

 

 

Hàn Hướng Nhu ủ rũ trở về, cho đến khi tới chỗ 2 xuất hiện ban đầu, cả hai đều lập tức ngẩn . Lúc tới đây, bọn họ phá vỡ trận ảo ảnh cầu thang liền xuất hiện ở đường mòn âm phủ. Khi đó họ đang vội vàng tìm Hoa Điềm Điềm và Hàn Nguyệt nên cũng để ý đường , bây giờ mới phát hiện lối cầu thang lơ lửng 5,6 mét trung, hai họ lên nổi.

 

 

Cố Bách Nhiên ngẩng đầu lối cầu thang suy tư : “Cô giẫm lên vai , dán bùa khinh thể lên.”

 

 

Hàn Hướng Nhu kinh ngạc : “Vậy thế nào?”

 

 

ở đây chờ cô.” Ánh mắt của Cố Bách Nhiên đầy vẻ dịu dàng: “ đủ dương khí, âm khí ở địa phủ thể , cô yên tâm chuẩn đồ đạc .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-340.html.]

 

Hàn Hướng Nhu lắc đầu, lấy một lá bùa khinh dính Cố Bách Nhiên: “ đủ âm khí, ở địa phủ giống như cá gặp nước, thời gian nhập môn quá muộn nếu ở âm phủ trong thời gian dài sẽ tổn thương cơ thể, nhất nên lên .” Hàn Hướng Nhu thấy Cố Bách Nhiên vẫn còn nhượng bộ thì nghiêm mặt : “ là chưởng môn, lời là mệnh lệnh.”

 

TBC

 

Cố Bách Nhiên về phía hai bước, tới khi cách Hàn Hướng Nhu nửa bước thì ngừng , dùng cằm nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô : “ là đàn ông thể khiêng cô, cô lên . Chỉ cô mới lấy lá bùa từ tổ sư gia, ở đây chờ cô.”

 

 

Gò má của Hàn Hướng Nhu chạm n.g.ự.c Cố Bách Nhiên khiến cô kinh ngạc, ngờ cách giữa hai gần tới , gần tới mức cô thể thấy tiếng tim đập “thình thịch thình thịch” khá nhanh của Cố Bách Nhiên, vẻ như cũng căng thẳng. Hàn Hướng Nhu l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, trong lòng một loại cảm giác kỳ lạ, cô cảm thấy quyến luyến loại cảm giác , giống như khác yêu thương che chở .

 

 

Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu lên che trái tim , cô cảm thấy tim dường như đập nhanh.Một cơn gió lạnh thổi qua, Cố Bách Nhiên vô thức hạ thấp , che chắn gió cho Hàn Hướng Nhu. Cô thuận thế ngẩng đầu lên, thẳng mặt Cố Bách Nhiên.Hai , bầu khí , làn gió lạnh vẻ thích hợp để bọn họ bày tỏ tình cảm của .Cố Bách Nhiên nhẹ giọng chuẩn cho cô tình cảm của thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng rồng ngâm, hình của âm lông xuất hiện giữa trung, từ cao xuống hai , biểu cảm giống y như đúc lúc nó rời khỏi cánh cửa gỗ.

 

 

Hàn Hướng Nhu vô cùng vui vẻ chớp mắt quên mất cảm xúc khác thường nãy, chỉ chỉ giữa trung : “Rồng trai, mi thể giúp một việc, đưa hai chúng lên .”Âm lông ve vẩy cái đuôi của , trong nháy mắt hai ném lên cao bảy ám mét, ngay khi Hàn Hướng Nhu cho là sắp ném tan xương nát thịt thì thấy âm lông dùng đỉnh đầu giúp hai an rơi xuống lối cầu thang mà xây xát gì.Hàn Hướng Nhu định cơ thể của , đầu vẫy tay với âm lông. Âm lông liếc mắt cô đầy kiêu ngạo biến mất ở trong bầu trời đêm.Lúc hai tới thì đủ loại kết giới và quỷ đánh tường, khi trở về thì nhẹ nhàng hơn nhiều, chừng mười lăm mười sáu phút hai khỏi đường hầm trong ngôi nhà lá của quản lý da đen. Hàn Hướng Nhu dùng bùa chú tạm thời thiết lập một kết giới phong ấn lối , đó mới ngoài.

 

 

Từ khi hai bước chân thành phố quỷ, đồng hồ ngừng chuyển động, hai cũng hiện tại là mấy giờ. Các cửa hàng hai bên đường của thành phố quỷ đều mở cửa, mặt đất còn nhiều hàng hóa rơi, lẽ là lúc chạy trốn quá gấp gáp nên quên mang theo.

Loading...