5.
“Hừ!” Long Thăng Điền    những công nhân mỏ vẫn còn sống, cũng chỉ lạnh lùng  khẩy:
“Nếu   hai bà cháu nhà cô bày  mấy thứ tà thuật , bọn họ    chôn sống,  chịu cảnh tối tăm  thấy mặt trời, kêu trời trời  thấu, gọi đất đất chẳng .”
“Cô với nhà họ Chu, đều cùng một giuộc cả. Nếu    tìm  thấy x/á/c , thì cái chuông cổ đó,  cũng chẳng đưa cho cô.”
“Ân oán của cô với nhà họ Chu,    dính . Cô mau chóng đưa  lên,  sẽ đưa họ về, báo cáo với trưởng lão trong tộc là xong.”
Giọng ông  vẫn lạnh như băng, tàn nhẫn vô tình.
Tương Tây tam tà, chung quy cũng là… tà thuật.
  chằm chằm  Long Thăng Điền, lạnh giọng đáp:
“Cho dù   chúng , mỏ lậu như nhà họ Chu,  c/h/ế/t mỗi năm cũng  ít!”
 còn đang định  thêm, thì động cơ xe gầm lên ầm ầm, từ xa vọng đến.
Tiếp đó là tiếng gào hô của Chu Nghi:
“Bao vây hết cho !   bảo  mà, mấy  học cái gì mà vu thuật, cổ thuật, đứa nào cũng chẳng  lành gì cả! Đi theo lão Long Thăng Điền , chắc chắn  thu hoạch!”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp nơi.
Chẳng mấy chốc, hơn mười vệ sĩ, tay cầm roi điện,  vây c/h/ặ/t quanh chúng .
Thấy tay chân của  đầy đủ, Chu Nghi sững sờ:
“Thật sự mọc  tay chân  ? Liễu Yêu, mày đúng là con yêu sinh từ cây liễu ?”
Từ lâu Nhà họ Chu   bà  dùng vu thuật để tìm mạch khoáng, nên vẫn luôn để ý hành tung của bà.
Nếu ,  ngay  đầu gặp, bọn họ   tên ?
Cũng  rằng, bảy năm bà ẩn  là vì .
Để giấu   thế thật sự của , bà  từng  với Chu Tuấn Hào rằng   cha, là do một cây liễu nghìn năm, cây  giúp  ẩn  bảy , hóa thành  mà sinh  , nên mới đặt tên  là Liễu Yêu.
Thật , bà bảo  nhận cây liễu   cũng là để cảm tạ ân tình cứu mạng bảy  tránh thiên lôi.
Không ngờ Chu Nghi  thật sự tin là thật.
“Cũng  đấy!” Chu Nghi  mà  phá lên .
Quay sang đám vệ sĩ hô lên:
“Nó  thể tái sinh tay chân, các   tay  cần nương nhẹ, chừa   thở là !  sẽ báo ông nội, khi tổ điều tra đến, mang nó  cho họ nghiên cứu.”
“Người sống mà  thể mọc  chân tay đấy! Ha ha,    , nếu loài   trường sinh,  nhờ đến em gái Yêu Yêu của  đây!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Chu Nghi lóe sáng, đầy cuồng vọng và biến thái.
Đám vệ sĩ vì sợ hãi mà còn chần chừ,  dám hành động.
Chu Nghi  gào lên:
“Trên  các  đều  bùa Thái Lan do thầy cao tay ban cho, linh nghiệm lắm, sợ cái gì?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dia-mau-vcmt/5-1.html.]
“Nếu nó giỏi thật,   để  c/h/ặ/t tay chân ! Xông lên cho !”
Đám vệ sĩ  lập tức một đám xông lên, tay siết c/h/ặ/t dùi cui điện.
Chu Nghi tuy nhỏ tuổi, nhưng âm hiểm và xảo quyệt.
Anh  còn  sang  với Long Thăng Điền:
“Ông nội   cử  đến Miêu Trại điều tra ,  ông tới là để dẫn x/á/c về quê. Đợi giải quyết con tiện nhân Liễu Yêu  xong, nhân cơ hội vụ sập mỏ  , nhà  sẽ…”
 lạnh lùng  khẩy.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Chân trần giẫm mạnh xuống lớp bùn nhão  mưa, bùn từ kẽ ngón chân trào lên.
Ngay lúc đám vệ sĩ lao tới, bùn  chân  hóa thành những con rắn bùn khổng lồ, nhanh như chớp lao đến quấn c/h/ặ/t lấy từng  một.
Sau trận mưa lớn, bùn vẫn còn ẩm nước, dòng điện từ dùi cui truyền theo rắn bùn,  ngược  giật chính bọn họ.
“Aaa…” một vệ sĩ còn há miệng gào lên.
 vung tay một cái, một con rắn bùn chui thẳng  miệng , biến mất trong tích tắc.
Chớp mắt một cái, mười tám vệ sĩ đều  rắn bùn quấn c/h/ặ/t,  giật ngã,  từng chút một  kéo sâu xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả biến mất như trâu xuống biển,  còn dấu vết.
“Chú Long! Cứu  với… Chú Long!” Chu Nghi mặt cắt  còn giọt m/á/u, hoảng loạn nhào   lưng Long Thăng Điền.
“Trại các  nghèo rớt mồng tơi, bốn phía là núi, chỉ cần cứu , nhà  sẽ… sẽ đến đó khai thác mỏ!”
“Quyển <Vu Mạch> đó ông  xem  đấy, chính là để tìm mạch khoáng mà!”
“Đừng  là trại các , mà cả thành phố, cả tỉnh, sẽ giàu lên! Đến lúc đó,   sẽ  ơn ông!”
Chu Nghi  ,  vươn tay túm lấy vạt áo Long Thăng Điền.
Nghe đến chuyện khai thác mỏ, Long Thăng Điền ban nãy còn im lặng để Chu Nghi trốn ,  lạnh một tiếng:
“Khai thác kiểu như chỗ  ?”
Sau cơn mưa,  bộ khu mỏ hoặc là do đào khoét quá mức mà sụp đổ, hoặc là do chất đống xỉ thải mà sạt lở đất đá, tan hoang tiêu điều.
Long Thăng Điền liếc   một cái, khẽ nghiêng , để lộ Chu Nghi   mặt.
Chu Nghi hoảng hốt kêu lên:
“Không khai nữa! Không khai nữa! Ông  bao nhiêu tiền,  đều  thể cho!”
“Chỗ các ông nghèo đến mức  xuống mỏ ,  tiền thì   gì mà chẳng …”
 càng , càng…
Thấy Long Thăng Điền  lay động, Chu Nghi lập tức  sang :
“Yêu Yêu, t/h/i t/h/ể bà cô   luyện x/á/c . Nếu cô  hóa giải, ông  quen  nhiều cao nhân Thái Lan,  thể giúp…”
“Không cần, cảm ơn Anh Nghi.”  mỉm , nâng nhẹ năm ngón tay.
Đầu ngón tay  uyển chuyển như linh xà ngẩng đầu.