Đích Nữ Trở Về, Diệt Cả Nhà Kế Mẫu - Chương 120:1) ---

Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:42:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Thục Nguyệt ôm Dược Vương lóc t.h.ả.m thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa. Từ khi nàng đến thế giới , sự quan tâm của Tổ mẫu là vì họ là ruột thịt.

Sau khi đưa về quê, nàng tình cờ gặp Sư phụ. Sư phụ nhận nàng đồ . Tuy nàng mang linh hồn của một hai mươi mấy tuổi, nhưng nàng cần một lý do chính đáng để thi triển y thuật và sống sót.

Ban đầu nàng bái sư chỉ vì cần cái danh "sư xuất hữu danh". khi thực sự tiếp xúc với Sư phụ, nàng mới phát hiện Người quá nhiều. Những gì nàng học chỉ là y thuật lý thuyết công nghệ cao hiện đại, còn nàng thể học nhiều điều từ Sư phụ.

Nàng an tâm theo Sư phụ học y thuật. Sư phụ chỉ dạy nàng y thuật, mà còn nuôi dưỡng nàng như con gái ruột, từ cầm kỳ thi họa đến cưỡi ngựa b.ắ.n cung, võ công, thứ đều chỉ dạy đầy đủ. Vì nàng, Người còn thể hóa giải hiềm khích với Độc Vương, chuyện với Người nhiều năm.

Sư phụ hề thái độ gia trưởng, tôn trọng sự lựa chọn của nàng, khiến nàng còn cô độc ở thời đại . Có Sư phụ và Sư bầu bạn, những ngày tháng của nàng trôi qua thoải mái và dễ chịu.

"Được . Lớn chừng mà còn nhè, để khác thấy tưởng lão già đ.á.n.h con đấy." Dược Vương cô đồ đang lóc nhèm nhẹp trong lòng, nét mặt đầy vẻ xót xa. Cô gái nhỏ mà Người cưng chiều nuôi dưỡng trưởng thành .

"Sư phụ, khi đến kinh thành thì ? Khiến con lo lắng mấy ngày nay." Thẩm Thục Nguyệt rời khỏi vòng tay Sư phụ, lau nước mắt, ngẩng đầu Người.

"Vi sư gặp một cố nhân, đấu một trận."

"Sư phụ, Người thương chứ? Sao con từng Người bằng hữu ở kinh thành?" Thẩm Thục Nguyệt vòng quanh Người một lượt.

"Không . Bằng hữu của Vi sư nhiều lắm. Khi nào con cần, Vi sư tự khắc sẽ giới thiệu cho con quen . Thôi , mau lấy rượu cho Sư phụ . Vò rượu ngon bằng loại con ủ ." Dược Vương nhấp một ngụm rượu trong tay, tặc lưỡi nhấm nháp kỹ càng.

"Vâng ạ. Sư phụ, chúng lương đình phía uống nhé, cảnh trí mát mẻ. Con sẽ bảo thêm vài món ăn nữa, hai thầy trò cùng nhậu."

"Ừm, . Ta sẽ đến lương đình đợi con. Con lấy rượu và thức ăn ."

Thẩm Thục Nguyệt thấy Sư phụ thèm rượu đến mức thì bật : "Vâng. Chắc chắn Sư phụ Đại sư tỷ quản nghiêm lắm nên mới thèm rượu đến ." Trước khi , nàng quên trêu chọc Sư phụ hai câu.

"Tiểu tử thối. Còn dám chọc ghẹo Sư phụ ngươi? Dạo ngươi ngứa đòn ?" Dược Vương dọa nạt Thẩm Thục Nguyệt.

Thẩm Thục Nguyệt chẳng hề sợ hãi: "Hì hì, Sư phụ, ở lương đình sẵn đồ câu, Người cứ câu cá chờ con nhé." Nàng hi hi ha ha chạy .

"Ra đây !" Dược Vương nhẽ nhành nhướng mắt, vọng về phía một chỗ.

Một lão nhân trạc tuổi Dược Vương từ trời giáng xuống. Y vuốt bộ râu hoa râm. Người chính là sư phụ của Triệu Triệt, Trình Tiêu.

"Lão già , ngay ngươi chạy đến chỗ đồ nhà ngươi mà, thì đây là đồ dâu của , gặp từ lâu . Thằng đồ bất hiếu còn giấu cho gặp. Hừ!"

"Lão già , ngươi mặt dày theo đến tận đây ? Ngươi đồ của riêng ? Ta còn gặp đồ nhà ngươi, mà ngươi gặp đồ nhà , mơ giữa ban ngày ?"

"Ôi chao! Lão già nhà ngươi cái thằng đồ vô lương tâm của , mới thèm tìm . Chỗ đồ nhà ngươi rộng rãi thế , còn thể bầu bạn cùng ngươi. Ta cố tình đến để gặp đồ dâu, là vì nha đầu mà đến. Năm xưa ngươi thèm thuồng việc thu nhận một đồ thông tuệ, cũng thu nàng đồ mà ngươi chịu. Hề hề, chẳng bây giờ nàng vẫn gọi là sư phụ , đây là vì đồ mới mà tới."

"Cút , lão già , tranh đoạt với lão phu còn vẻ ? Coi chừng dẫn đồ nhà bỏ , để thằng đồ nhà ngươi chịu kiếp cô độc cả đời ."

"Ê ê, đừng giận đừng giận mà, chỉ đùa chút thôi. Ta chỉ ở cùng ngươi, chúng lâu lắm gặp . Cái kinh thành mục nát cũng chẳng ho, hai chúng còn thể đ.á.n.h cờ bầu bạn với chứ?"

"Hừ!" Dược Vương lưng thèm để ý đến y.

Trình Tiêu xoay một vòng quanh Dược Vương, dỗ dành: "Được , đừng giận nữa. Ta thấy nha đầu lấy rượu cho ngươi , chúng mau đó chờ . Lão già đây mấy bữa ăn uống tử tế, đ.á.n.h với ngươi một trận sắp giảm thọ ." Nói , y kéo Dược Vương về phía đình.

"Hừ! Lát nữa Nguyệt nhi đến, ngươi nhớ ăn đàng hoàng. Đừng nàng sợ."

"Yên tâm, yên tâm, đồ nhà lẽ nào yêu quý ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dich-nu-tro-ve-diet-ca-nha-ke-mau/chuong-1201.html.]

"Muốn đ.á.n.h hả?"

"Được , . Đồ nhà ngươi. Sao lớn tuổi mà vẫn bá đạo thế, ghen tuông quá mức đấy."

"Ôi chao, đừng nữa, đồ nhà ngươi ánh mắt quả thực tồi. Ngươi xem cái viện đồ nhà ngươi dọn dẹp, như thơ như họa, giống như trạch viện ở cái kinh thành ô yên chướng khí . Lão già nhà ngươi phúc thật đấy." Trình Tiêu dùng ngữ khí đáng thương .

Dược Vương thể mắc lừa y, y rốt cuộc là hạng gì, lão hiểu rõ nhất.

Khi Thẩm Thục Nguyệt đến lương đình, chỉ thấy bên cạnh sư phụ thêm một lão nhân, hai đang câu cá bên đình.

"Sư phụ. Vị là...?" Thẩm Thục Nguyệt định chỉ lão nhân hỏi.

"Ôi chao, đồ , là đây." Trình Tiêu thấy tiếng Thẩm Thục Nguyệt liền hớn hở chạy đến mặt nàng, chẳng còn dáng vẻ của bậc trưởng bối. Thẩm Thục Nguyệt đối với vị lão tiền bối hoạt bát tỏ vẻ quen .

"Ngài là?"

"Lão già đừng gần Nguyệt nhi như thế." Dược Vương đẩy Trình Tiêu .

"Xì, keo kiệt. Hồi nhỏ từng gặp ngươi, ngươi quên ?"

Hồn phách của Thẩm Thục Nguyệt lúc đó cũng hơn hai mươi tuổi, thể quên . Lão tiền bối họ Trình khi đến Dược Vương Phong dùng lời dụ dỗ hòng lừa nàng , kết quả nàng dùng một nắm mê d.ư.ợ.c đ.á.n.h gục.

Sau sư phụ tìm đến mới là Trình Tiêu, một võ si lừng danh giang hồ lúc bấy giờ, chỉ võ công cao cường mà còn tinh thông trận pháp, cách thức bày binh bố trận.

Y là nhân tài mà các quốc gia tranh giành lôi kéo, chỉ là quy ẩn, còn đặt chân chốn giang hồ và triều đình nữa.

Nàng từng hỏi sư phụ, nhưng . Sư phụ và Trình Tiêu quan hệ , hàng năm đều tụ họp cùng .

Mỗi Dược Vương gặp gỡ Trình lão tiền bối đều tránh Thẩm Thục Nguyệt, chính là để đề phòng Trình Tiêu tìm cách dụ dỗ ái đồ của .

"Nguyệt nhi, đây chính là kẻ buôn mà con đ.á.n.h gục khi còn bé đó." Dược Vương nhớ đến chuyện Trình Tiêu từng dụ dỗ ái đồ, liền nhịn nhạo y, ngay cả một đứa bé sáu tuổi cũng hạ bằng dược, còn dám vác mặt đến đây.

"Ha ha, Trình lão tiền bối mạnh khỏe." Thẩm Thục Nguyệt hành một vãn bối lễ, khẽ .

"Ôi chao nha đầu, , giờ ngươi thể gọi là sư phụ ."

"Á?"

"Hừ, lão già , giờ đồ nhà ngươi còn tới, cũng chấp nhận, ngươi lấy mặt mũi nào bảo đồ nhà gọi ngươi?" Dược Vương bất mãn chỉ mũi Trình Tiêu mắng.

Trình Tiêu bĩu môi lớn tiếng với Dược Vương: "Xì! Vội cái gì, chuyện sớm muộn thôi, gọi sớm cho quen ."

"Trình tiền bối, chút hiểu. Chúng khi nào tình nghĩa sư đồ ?" Thẩm Thục Nguyệt thắc mắc.

"Chúng thì , nhưng ngươi với đồ nhi nhà đấy." Trình Tiêu cố ý úp mở.

"Đồ nhi của ngài?" Thẩm Thục Nguyệt kinh ngạc hỏi Trình Tiêu.

"Ừm, đồ nhi nhà sắp đến , cảm nhận khí tức của ." Trình Tiêu đầy thâm ý.

Không đợi Thẩm Thục Nguyệt kịp phóng thích thần thức, một giọng quen thuộc vang lên: "Sư phụ, ở đây?"

 

Loading...