Đích Nữ Trở Về, Diệt Cả Nhà Kế Mẫu - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-10-24 05:43:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
lúc Thẩm Thục Nguyệt chuẩn phá khóa cứu Sư phụ, nàng thấy hô "Kẻ nào?". Thẩm Thục Nguyệt liền của bại lộ. Thôi , tốc chiến tốc thắng!
Thẩm Thục Nguyệt tăng nhanh tốc độ tay, ba cái năm cái mở ổ khóa lồng sắt. Nàng đỡ Sư phụ và Sư tỷ ngoài.
Lúc Ám Nhất lao về phía phát âm thanh, che chắn cho Thẩm Thục Nguyệt.
“Sư phụ, của chúng e là bại lộ. Hai hãy rút về hướng cửa , con giải quyết xong sẽ tìm hai .”
“Sư , ở với , khôi phục . Sư phụ cứ .” Sư tỷ yên tâm Thẩm Thục Nguyệt.
“Sư tỷ cứ yên tâm, mang theo đủ nhân lực. Người và Sư phụ cứ an tâm rời là .”
“Nguyệt nhi, những nhốt trong lồng đều là bách tính bình thường, chỉ là trúng độc. Đừng hại họ, Sư phụ thể giải độc của họ. Theo quan sát, những kẻ ở canh giữ nơi đều là thuộc binh lính. Chỉ là bọn chúng là thủ hạ của ai, các con khi giao chiến hãy để ý một chút. Vạn sự cẩn thận! Kiều nhi, !” Dược Vương nhanh rời chứ cố gắng ở , kỳ thực họ vẫn hồi phục, ở chỉ là vướng chân Thẩm Thục Nguyệt.
Thẩm Thục Nguyệt thấy Sư phụ Sư tỷ dìu về hướng cửa , liền trực tiếp tham gia chiến đấu.
Cuộc chiến đấu tập hợp cả hai thế lực một chỗ. Đối phương nhân nhiều, chỉ vài tên giang hồ võ công cao cường. bên Thẩm Thục Nguyệt cao thủ đông đảo, sự chênh lệch lớn về thực lực, chẳng mấy chốc đối phương tiêu diệt gần hết, chỉ còn vài kẻ đầu hàng và thủ lĩnh.
“Chủ tử, những xử lý thế nào?” Thủ hạ hỏi Thẩm Thục Nguyệt về mấy cao thủ võ lâm bắt sống .
“Phế võ công của bọn chúng. Phường giang hồ bại loại giúp kẻ ác, thì đừng nữa!”
“Ngươi dám! Con nhãi ranh ranh ma dám phế võ công của lão tử? Cẩn thận bằng hữu giang hồ của đến tìm ngươi tính sổ!”
“Thu Lão Tà, bằng hữu giang hồ của ngươi chẳng đều ở đây ? Ngươi còn kẻ nào khác nguyện ý cùng ngươi cấu kết bậy nữa ? E rằng trong mấy , ngươi chính là kẻ đào hố chôn bọn họ ? Nói , ngươi ở đây, tân chủ tử hứa hẹn gì với ngươi? Huynh của ngươi chuyện ngươi thích ăn một ?” Khóe môi Thẩm Thục Nguyệt nhếch lên, ngữ khí mỉa mai rõ rệt.
“Ngươi là ai? Sao ?” Thu Lão Tà chấn động thôi, trừng mắt Thẩm Thục Nguyệt đầy kinh ngạc.
“Ha ha. Kẻ bại loại giang hồ tiếng đồn xa chẳng là đều g.i.ế.c ? Lần là Chu Thông cầu nối ?” Một nụ lạnh lùng của Thẩm Thục Nguyệt khiến Thu Lão Tà xong khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“Thu Lão Tà, chuyện là ? Huynh chúng cùng ngươi xông pha sinh tử. Ngươi thể bán !” Một tên hán tử mặt mũi thô kệch ý trong lời của Thẩm Thục Nguyệt, sợ hãm hại.
“Phải đó, Lão Tà, lão tử lúc lời ngươi là thể cùng ngươi xưng bá võ lâm, ngươi thể hại chúng !”
“ !” Những khác cũng sợ hãi, nhao nhao phụ họa.
“Huynh đừng khiêu khích.” Thu Lão Tà cố gắng giữ bình tĩnh: “Ngươi là một con nhãi ranh tuổi đời còn nhỏ, nhiều như ?”
“Ha ha, tuổi lớn thì ích gì? Chẳng vẫn thu phục ?” Thẩm Thục Nguyệt nhướng mày , khinh thường .
“Ra tay .”
“Xin tha mạng! Nữ hiệp, chúng là Thu Lão Tà lừa gạt mới đến nơi , những chuyện khác chúng gì! Nữ hiệp xin tha mạng!”
“Nữ hiệp xin tha mạng!”
Bọn sợ hãi, nhao nhao cầu xin tha mạng. Thẩm Thục Nguyệt phất tay một cái, liền thấy vài tiếng kêu t.h.ả.m thiết: "A!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dich-nu-tro-ve-diet-ca-nha-ke-mau/chuong-144.html.]
Võ công của mấy phế, co quắp như đống bùn nhão. Thẩm Thục Nguyệt thấy mấy tạm thời tạo thành mối đe dọa, liền sai nhốt họ cùng với đám binh lính bắt , canh giữ.
Thẩm Thục Nguyệt sắp xếp một lục soát nơi ở của bọn chúng, xem thể tìm thấy manh mối hoặc giải d.ư.ợ.c nào .
Nàng dẫn còn giải cứu những bách tính giam cầm.
Những giam giữ vẫn còn tỉnh táo, họ thấy rõ cuộc chiến đấu bên ngoài.
“Cứu chúng với! Cứu chúng với!” Tiếng cầu cứu vang lên liên hồi.
“Mọi đừng ồn ào. Thân thể các ngươi hạ độc, thể thả các ngươi , nhưng các ngươi ngoan ngoãn lời, chờ giải độc xong mới rời khỏi sơn cốc . Đến lúc đó, sẽ sai đưa các ngươi về nhà.”
“Về nhà! Về nhà! Ta về nhà, về gặp Hổ Tử. Ta một năm gặp thằng bé . Cầu xin cô nương, cái gì cũng theo cô nương, nó còn nhỏ thể cha.”
Một nam tử hình vạm vỡ, tinh thần vẫn còn khá tỉnh táo bò đến sát mép lồng sắt, trình bày lời thỉnh cầu của với Thẩm Thục Nguyệt.
Thẩm Thục Nguyệt đến Hổ Tử, chẳng lẽ là tiểu Hổ Tử mà nàng tìm thấy hôm nọ?
“Ngươi là ở ?” Thẩm Thục Nguyệt tiến lên hỏi .
“Ta là thôn Bình Dao. Bình thường theo Tiêu cục trong trấn áp tiêu, một năm gặp Hổ Tử . Lần cả thôn đều mắc dịch bệnh, nương của Hổ Tử mất, chuẩn trở về đón con đoàn tụ. thôn bắt đến đây, cũng thấy Hổ Tử. Không bây giờ Hổ Tử còn sống c.h.ế.t, hức hức…”
“Hổ Tử . Ta sắp xếp thằng bé ở một nơi an . Chờ ngươi khỏi bệnh, sẽ đưa ngươi đoàn tụ với nó.” Giọng Thẩm Thục Nguyệt ôn hòa hơn nhiều.
“Thật ? Đa tạ! Đa tạ đại ân nhân!” Cha Hổ Tử quỳ xuống khấu đầu.
”Đứng dậy . Ngươi ngươi áp tiêu, thấy tinh thần ngươi so với khác mạnh hơn, ngươi võ công?”
“Dạ, tiểu nhân chút quyền cước.” Cha Hổ Tử lúc mới dậy.
“Vậy thì đúng . Ngươi ngươi ai bắt đến ? Người ở đây đưa những kẻ bắt từ ?”
“Tiểu nhân chủ nhân bắt là ai, nhưng cái lồng chúng ở vặn chắn ngay lối . Lối ở chỗ rừng rậm . Những chúng , là hạ loại độc gì, cứ như c.h.ế.t , tiếng động, sắc mặt tái nhợt. Bọn họ theo một thổi sáo trong khu rừng rậm . Nghe bọn chúng , khi đưa xong đợt thì còn e là chờ một lát, vì đủ .” Cha Hổ Tử chỉ khu rừng rậm phía lồng sắt, mô tả rõ ràng những gì thấy.
Thẩm Thục Nguyệt theo hướng chỉ, đó là một khu rừng bụi rậm, tầm chỉ thấy bề mặt. Bên trong rốt cuộc , thật sự cần tìm cách bắt một kẻ quen đường dẫn .
“Ừm, . Các ngươi cứ an tâm ở sơn cốc. Ta sẽ phái chăm sóc các ngươi. Chờ khi các ngươi giải hết độc, sẽ đưa các ngươi về nhà. Cha Hổ Tử, ngươi thể giúp an ủi, trấn an tinh thần của họ ? Chế tạo giải d.ư.ợ.c cho nhiều như cần thời gian, ba đến năm ngày là thể thả các ngươi về.”
“Đa tạ ân nhân!” Tất cả đều quỳ xuống.
Thẩm Thục Nguyệt hiểu rõ những , họ quá sợ hãi. Vừa Thẩm Thục Nguyệt với họ thời gian đại khái trở về, vẻ mặt của họ mới trở nên nhẹ nhõm, dù quỳ xuống tạ ơn cũng cam tâm tình nguyện, nét mặt vui vẻ.
“Mọi dậy , hợp tác điều trị, chẳng mấy chốc sẽ về nhà.”
Thẩm Thục Nguyệt cho họ việc nhà cửa của họ hủy hoại, nhà lẽ còn đời, nàng sợ họ sẽ suy sụp tinh thần mà ảnh hưởng đến việc điều trị.
Tiếp theo nàng tiêu diệt đám Dược Nhân , sẽ còn tinh lực để chữa lành những tâm hồn tan vỡ.