Hai lao đ.á.n.h , khiến Phục Hoàng hậu, Ngọc quý phi cùng đám cung nữ thái giám đều thất kinh hét lên, kêu la ngừng, cuống quýt gọi tiến lên kéo hai .
Tiêu Cảnh Nghiệp là giận quá mất khôn, nhưng Tiêu Cảnh Hoài thì . Trước mặt Thiên Diệu Đế, vô cùng kiềm chế, chỉ giơ tay đỡ đòn chứ đ.á.n.h trả, bởi trông chật vật chịu nổi.
Tuy rằng nhanh thái giám xông lên kéo hai , nhưng Tiêu Cảnh Hoài vẫn trúng mấy đòn, một bên mắt tím bầm, mặt còn vương vết máu.
Từ chỗ ngang sức ngang tài lúc , giờ Tiêu Cảnh Hoài trông càng thêm thê thảm.
"Hoài nhi!" Phục Hoàng hậu đau lòng vô cùng, vội vàng tiến lên xem xét, thấy thương tích càng thêm xót xa.
Bà đột nhiên xoay , vung tay tát một cái thật mạnh mặt Tiêu Cảnh Nghiệp, chỉ mắng: "Nghiệp nhi, ngươi quá đáng lắm !"
Ngọc quý phi hét lên thất thanh.
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Tất cả câm miệng cho trẫm!" Hai bên thái dương Thiên Diệu Đế truyền đến cơn đau kịch liệt như kim châm, khiến ông suýt ngất , mắt tối sầm từng trận, một lúc lâu mới miễn cưỡng bình phục .
"Hay, lắm! Tiền đồ gớm nhỉ các con! Trước mặt trẫm mà dám càng như thế, lưng thì hai em các ngươi đều lấy mạng đối phương hả? Các ngươi, các ngươi đều trẫm quá thất vọng !"
Phục Hoàng hậu nhẹ nhàng kéo tay áo Tiêu Cảnh Hoài, hai con cùng quỳ xuống. Phục Hoàng hậu rưng rưng nghẹn ngào: "Hoàng thượng thứ tội! Thần nên xúc động, đều là của thần !"
Ngọc quý phi hậu tri hậu giác, cũng vội kéo Tiêu Cảnh Nghiệp quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, nhu nhược đáng thương: "Hoàng thượng, Nghiệp nhi cố ý! Hoàng thượng mà, đứa nhỏ từ nhỏ nghĩ , chịu oan uổng. Nó là tức quá hóa điên nên mới thất thố. Hoàng thượng, ngàn vạn đừng động khí nha, nếu tức giận tổn hại long thể, Nghiệp nhi và thần trong lòng yên !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-425-tien-do-gom-nhi-cac-con.html.]
Phục Hoàng hậu mà vẻ mặt ghê tởm, Ngọc quý phi lạnh lùng : "Ngọc quý phi là ý gì? Hoài nhi oan uổng Nghiệp nhi chỗ nào? Nói suông chối tội ai mà chẳng ? Có bản lĩnh thì đưa bằng chứng . Hoài nhi chịu thiệt thòi là do quá thành thật, mồm mép tép nhảy."
Ngọc quý phi c.ắ.n răng : "Cái gì mà thích khách với thích khách, ai cũng chẳng thấy, còn do tự biên tự diễn ? Mồm mép thế còn đủ tép nhảy ? Hắn chính là lấy cớ để xông phủ Tề Vương quấy rối, hãm hại mà thôi."
"Hừ, phủ Tề Vương chẳng lẽ hàng rào? Chẳng lẽ đám thị vệ đều là hạng vô năng ăn hại? Hoài nhi bản lĩnh lớn đến thế, bố trí hãm hại Tề Vương ngay trong phủ Tề Vương ? Hừ, đúng là nực !"
"Đều đừng cãi nữa," Thiên Diệu Đế sa sầm mặt mày, bực bội đau đầu.
Chuyện ông gà bà vịt, dù trong mắt ông, cả hai đều chẳng trong sạch gì, đều chẳng đáng tin cậy.
"Việc trẫm sẽ sai điều tra rõ ràng, trả chân tướng sự việc. Các ngươi ai về phủ nấy, đều thành thật một chút cho trẫm!"
"Còn nữa, các ngươi là em," Thiên Diệu Đế quả thực đau lòng nhức óc, "Phải sống hòa thuận, hữu cung. Sau nếu để trẫm các ngươi gây gổ như kẻ thù thế , đừng trách trẫm khách khí. Trẫm chỉ mỗi các ngươi."
Hai cặp con đều biến sắc, tuy nhiên cơn giận qua , trong lòng mỗi vẫn chẳng coi lời đó gì.
Hoàng thượng chỉ hai em bọn họ là con ruột, chỉ bọn họ thì còn thể thế nào? Hoàng thượng vất vả lắm mới cướp ngôi vị hoàng đế, truyền cho con trai , chẳng lẽ còn truyền cho tên khốn Tiêu Cảnh Dụ ?
Cho nên, chỉ thể là hai em bọn họ!
Chỉ cần đ.á.n.h bại đối phương, giang sơn vạn dặm chính là của !