“Bà nếu suy nghĩ cho Thẩm trắc phi, thì lúc nhất đừng gây thêm chuyện nữa. Kẻo liên lụy đến Thẩm trắc phi thì ...”
“Bà ?”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm nhị phu nhân chỉ cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, mặt mày lúc xanh lúc trắng, thẹn giận khó xử.
Vương gia, Vương gia thể đối xử với nhà bọn họ như ? Sao thể!
“Hoằng Khải nhà oan a, nó oan mà, Vương gia đừng hiểu lầm...”
Quản gia mất kiên nhẫn cắt ngang lời bà , nhạo : “Nhiều chứng kiến như , vết thương tay Thẩm tam thiếu gia sâu thế , suýt chút nữa là tổn thương gân cốt phế cả cánh tay , bà bảo Thẩm nhị thiếu gia oan? Ha...”
“Nó thật sự oan mà!” Thẩm nhị phu nhân tức đến hộc máu, tại những ai chịu tin tưởng con trai bà ? Tại !
Quản gia chế giễu thôi, trợn trắng mắt, dứt khoát lười chuyện.
Thẩm nhị phu nhân vẫn cam lòng, cũng chịu , dây dưa dứt, lặp lặp rằng con trai oan, gài bẫy hãm hại, nó như , từ nhỏ nó cực kỳ thông minh, cực kỳ xuất chúng nha...
Quản gia bắt đầu mất kiên nhẫn, rảnh mà đôi co dài dòng với bà , liền buông lời châm chọc, ám chỉ rằng thảo nào Thẩm Hoằng Khải biến thành như bây giờ, hóa là "thượng bất chính hạ tắc loạn" (nhà dột từ nóc), chỉ cần thói ngang ngược, càn quấy của bà là đủ hiểu...
Thẩm nhị phu nhân cứng họng, hổ và giận dữ đến mức hận thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, thất hồn lạc phách rời khỏi phủ Ung Vương.
Hóa bên ngoài, thực sự đều đồn đại về con trai bà như thế ?
Thẩm nhị phu nhân tuyệt vọng, gào t.h.ả.m thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-481-quan-gia-che-gieu-khong-thoi.html.]
Con trai bà xong đời , con gái thì khoanh tay , chồng thích bà , chồng cũng hài lòng, bà còn cái gì đây...
Bà ngờ, chuyện vẫn là kết thúc.
Ngày hôm , mấy vị trưởng bối trong tộc họ Thẩm đột ngột đến thăm, nổi giận đùng đùng trách mắng Thẩm lão phu nhân một trận, tuyên bố rằng khi bàn bạc thống nhất, họ quyết định gạch tên Thẩm Hoằng Khải khỏi gia phả, khai trừ khỏi tộc, đuổi khỏi nhà họ Thẩm. Từ nay về , còn là nhà họ Thẩm nữa.
Thẩm nhị phu nhân xong kêu lên một tiếng đau đớn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thẩm nhị lão gia và Thẩm lão phu nhân cũng biến sắc, ngây như phỗng.
Vợ chồng Thẩm đại lão gia, tam phòng, cùng những khác đều chút ngỡ ngàng, nhưng ai lên tiếng.
Trong lòng Thẩm Lương Vi dâng lên niềm vui sướng bí ẩn, chuyện hơn phân nửa là công lao của Tiêu Cảnh Dụ...
Thẩm lão phu nhân về phía Thẩm đại lão gia, nước mắt lăn dài, run rẩy : “Lão đại, con một câu , con một câu chứ!”
“Đệ !” Tộc trưởng giận tự uy, chòm râu hoa râm run lên, lạnh : “Đệ đừng ép Hành Tri nữa (tên tự của Thẩm đại lão gia), đứa nhỏ xưa nay hiểu chuyện, tiền đồ, trong tộc ai mà hâm mộ phúc khí ? Sao cứ thấy điểm của nó? Ngược cứ một mực che chở cho cái đứa hiểu chuyện ?”
“Chuyện là quyết định của cả tộc, hỏi Hành Tri cũng vô dụng thôi.”
Tim Thẩm nhị lão gia đập thình thịch, cung kính gượng : “Đại bá, chuyện... chuyện kinh động đến trong tộc...”
Tộc trưởng giận dữ : “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi ? Hiện giờ tin đồn lan truyền khắp nơi, cả tộc đều ảnh hưởng, nếu vì thế, ai rảnh rỗi mà quản chuyện bao đồng nhà các ngươi?”
Thẩm lão phu nhân thủ tiết từ khi còn trẻ, lúc đó Thẩm đại lão gia mới sáu tuổi, Thẩm tam lão gia mới hơn hai tuổi. Bà luôn đề phòng trong tộc tranh đoạt gia sản, quan hệ với trong tộc căng thẳng, nhiều năm qua .
Sau ba em nhà họ Thẩm đều quan, đặc biệt là Thẩm đại lão gia quan vận hanh thông, bà càng lên mặt, căn bản coi tộc nhân gì.