Thẩm nhị lão gia , chẳng Phỉ Thúy sắp sinh ? Đó là cốt nhục của Hoằng Khải a.
Thẩm lão phu nhân tinh thần phấn chấn hẳn lên, cũng nhớ tới chuyện .
, cháu trai bà gì cũng để một giọt máu. Nếu là con trai, thì cháu trai bà cũng coi như nối dõi tông đường.
Không, nhất định sẽ là con trai, nhất định là thế.
Thế là, Phỉ Thúy - từ khi m.a.n.g t.h.a.i chịu đủ sợ hãi và tủi nhục, sống nơm nớp lo sợ sự coi thường và khinh miệt - lập tức một bước lên tiên.
Thẩm lão phu nhân sai đổi cho ả một căn phòng sáng sủa rộng rãi, đồ đạc bài trí cũng phú quý hơn nhiều, giường êm nệm ấm, sơn hào hải vị hầu hạ, còn đặc biệt cắt cử một tiểu nha chuyên trách chăm sóc ả.
Phỉ Thúy mừng như mở cờ trong bụng, tuy bụng mang chửa nặng nề nhưng cả như bay lên.
Ả dáng một di nương quyền quý mười phần.
Cả ngày đòi cái cái , chốc chốc sai nha đ.ấ.m chân, bóp vai, sai khiến xoay như chong chóng.
Cảm giác nở mày nở mặt , thật là gì tuyệt vời hơn!
Còn về việc Thẩm Hoằng Khải đuổi khỏi nhà, ả chẳng hề bận tâm chút nào.
Dù , lúc ả liếc mắt đưa tình, tằng tịu với , mục đích cũng chỉ là nhắm sự hưởng thụ phú quý mà thôi.
Hiện giờ mục đích đạt , đây mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi mang thai, lão phu nhân và nhị phu nhân cố tình bắt nạt, Thẩm Hoằng Khải từng đỡ cho ả nửa lời, trong lòng ả thể oán hận?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-484-ra-dang-mot-di-nuong-quyen-quy.html.]
Như bây giờ ngược , còn Thẩm Hoằng Khải, mà ả là ruột của đứa trẻ, lão phu nhân và nhị phu nhân dù thích ả cũng nhất định sẽ đối xử với ả, để ả chăm sóc đứa bé.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tương lai đứa bé tiền đồ, còn lo gì ngày tháng sung sướng hơn...
Đêm hôm Thẩm Hoằng Khải đuổi khỏi cổng lớn Thẩm gia, Tiêu Cảnh Dụ đến thăm khuê phòng của Thẩm Lương Vi.
Nhìn thấy nụ và vẻ mặt dịu dàng của Thẩm Lương Vi, Tiêu Cảnh Dụ cảm thấy chuyện quả thực quá đúng đắn.
Thẩm Lương Vi hỏi về quá trình, liền thuận miệng kể vắn tắt, cuối cùng mỉm : “Yên tâm, đời thể nào kinh thành nữa, vĩnh viễn thể.”
“Ừm!” Thẩm Lương Vi gật đầu, trong lòng hiểu rõ Tiêu Cảnh Dụ nhất định còn hậu chiêu, ngay cả đường lui của Thẩm Hoằng Khải cũng sắp xếp rõ ràng.
Thực nàng cần thiết , nhưng cảm thấy chút giả tạo, như thể nỡ đối phó với Thẩm Hoằng Khải, nên thôi .
Thẩm Hoằng Khải là tam ca ca của nàng. Tam ca ca của nàng mới thực sự là nhân trung long phượng, tài hoa hơn , cho nên dù gặp đãi ngộ bất công nhất, dù lưu lạc chân trời góc bể, chỉ cần , vẫn thể triều đình, như diều gặp gió bay lên đỉnh cao.
Bởi vì, bản lĩnh đó!
Thẩm Hoằng Khải thì cái gì?
Có sự tự cho là đúng, sự ngạo mạn tự đại, những ảo tưởng viển vông mà Thẩm lão thái thái cùng nhị thúc nhị thẩm tiêm nhiễm đầu.
Hắn chẳng gì đáng kể, thậm chí từng trải qua cuộc sống gian khổ, rời khỏi nhà chỉ là một phế vật vô dụng.
Rời khỏi Thẩm gia, dù nàng cần gì, cũng định sẵn sẽ là một phế nhân.
“Vương gia cảm thấy, quá tàn nhẫn độc ác ? Rốt cuộc, Thẩm Hoằng Khải cũng là đường của ...”
“Đường ?” Tiêu Cảnh Dụ lạnh, trong giọng mang theo chút khinh miệt và châm chọc nhàn nhạt: “Vi Nhi thế? Bổn vương chỉ thấy Vi Nhi vẫn còn quá nhân từ, nếu thể lành lặn rời . Vi Nhi , nàng cho một con đường sống , còn việc sống sót thế nào thì xem bản lĩnh của chính . Không bản lĩnh thì ráng chịu...”