Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày - Chương 498: Chỉ mong là không nhìn lầm người

Cập nhật lúc: 2025-12-21 01:26:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Dung Tú Nhi cũng chút xúc động, cảm kích mỉm : “Cũng may nhờ sư phụ năm đó nhận nuôi, nếu , nếu con cũng chẳng đang ở phương nào. Đại ân đại đức của sư phụ, Tú Nhi cả đời sẽ quên...”

 

Thẩm đại phu nhân lời cũng chút bùi ngùi cảm khái, khỏi nhớ năm xưa.

 

Năm đó mới gặp Dung Tú Nhi, con bé gầy gò vàng vọt, quần áo là miếng vá, nhưng bẩn, mặt mũi cũng sạch sẽ. Một đôi mắt to sáng, nhưng trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng và sợ hãi. Bà một cái liền mềm lòng, chút do dự mang con bé .

 

Bao nhiêu năm trôi qua, bà vẫn luôn cho rằng năm đó đúng. Đứa nhỏ là đứa trẻ hiếu thuận, ôn nhu, thiên phú học y cao. Cứu con bé, bà cũng truyền thừa y bát.

 

Chỉ mong, chỉ mong là bà nghĩ sai, chỉ mong là lầm ...

 

“Chỉ cần con sống , kế thừa y bát của sư phụ, thành thật ngay thẳng, đó chính là báo đáp ơn cứu mạng của sư phụ . Sư phụ cứu con, chẳng qua cũng là thuận theo bản tâm mà thôi, con cần ghi nhớ trong lòng. Điều chứng tỏ a, chúng duyên!”

 

ân đức cứu mạng Tú Nhi, Tú Nhi tự nhiên sẽ mãi mãi ghi nhớ.” Dung Tú Nhi mỉm , trong lòng chút mất mát.

 

Có duyên ? Nếu thật sự duyên, nàng sẽ chỉ dừng phận đồ ...

 

Thẩm đại phu nhân chút bất đắc dĩ , con bé là cố chấp, liền dây dưa chuyện nữa, mỉm : “Hiện giờ con cũng mười bảy tuổi , tuổi cũng còn nhỏ nữa, sư phụ sớm mối cho con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-498-chi-mong-la-khong-nhin-lam-nguoi.html.]

 

“Sư phụ!” Sắc mặt Dung Tú Nhi khẽ biến, giật hoảng hốt, dời mắt , gượng gạo nặn nụ : “Sư phụ, chuyện ... chuyện ... cần vội vàng như ạ, con... con còn ở bên sư phụ thêm vài năm nữa...”

 

“Nói lời ngốc nghếch gì !” Thẩm đại phu nhân bật : “ là nha đầu ngốc, lời ngốc nghếch thuận miệng mặt sư phụ thì , nhưng ngàn vạn đừng ngoài nhé. Kẻo chê cho. Sư phụ thể giữ con thêm vài năm nữa chứ? Người sẽ dị nghị đấy.”

 

Dung Tú Nhi luống cuống: “ mà, nhưng mà hiện tại con lấy chồng, chỉ theo sư phụ học nghề thôi.”

 

“Con lấy chồng vẫn thể theo sư phụ học nghề mà! Yên tâm, sư phụ con lớn lên, con là một cô nương hiếm , y thuật giỏi như , thành tựu tương lai thể đo lường . Dù ở , dựa bản lĩnh con cũng sẽ lo c.h.ế.t đói. Sư phụ nhất định sẽ tìm cho con một gia đình , tuyệt đối sẽ để con chịu thiệt thòi.”

 

mà, nhưng mà...” Trong lòng Dung Tú Nhi lo lắng rối bời, nàng ngờ vui vẻ trở về, chờ đợi là chuyện , “Sư phụ, con hiện tại thật sự lấy chồng a! Con... con... chuyện quá đột ngột, con... con một chút chuẩn cũng ...”

 

“Con cần chuẩn cái gì cả, sư phụ sẽ giúp con chuẩn thứ chu . Lúc nếu con còn chịu lấy chồng, ngoài chẳng những sẽ nhạo chế giễu con, mà còn sư phụ suy nghĩ cho con, căn bản thật lòng thương con. Con gái lớn , luôn ngày gả chồng, đến lúc đó, tự nhiên là bàn chuyện hôn nhân!”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

“Chuyện khác sư phụ thể chiều con, duy chỉ chuyện nhân sinh đại sự , thể để con hồ nháo !”

 

“Chúng tuy con ruột thịt, nhưng cũng chẳng khác là bao. Trước mặt sư phụ con cũng cần e lệ, con cho sư phụ , con thích nam t.ử như thế nào, sư phụ sẽ giúp con chọn lựa kỹ càng.”

 

“Chuyện hôn nhân cũng sẽ tùy tiện định đoạt ngay, kiểu gì cũng sẽ để con gặp mặt một , ưng ý mới định.”

 

 

Loading...