Hải Đường tiến lên gõ cửa, một hồi lâu bên trong mới mở . Vừa thấy là bọn họ, sắc mặt mở cửa lập tức đổi.
Thẩm nhị phu nhân lạnh, ánh mắt âm độc lướt qua , đó nghênh ngang bỏ .
Thẩm tam phu nhân thì ngoài da nhưng trong , buông lời châm chọc chua ngoa.
Người của đại phòng nhà họ Thẩm ngược bình tĩnh, sớm tính nết của mấy , nên chẳng ai thèm để bụng thái độ của họ.
Thẩm tam phu nhân thấy thế, cũng lạnh hậm hực tránh .
Thẩm Lương Vi lướt qua, đ.á.n.h giá cái sân . Vốn dĩ nửa cũ nửa mới, thêm chủ nhân chẳng tâm trí mà chăm sóc, càng lộ vẻ suy tàn.
Hạ nhân cũng chỉ còn ba bốn việc vặt, những khác chắc hẳn đều bọn họ bán .
Ít , càng thêm quạnh quẽ.
Thẩm đại lão gia dẫn nhà chính biếu quà lễ và bạc.
Thẩm lão phu nhân còn nửa phần dáng vẻ sống trong nhung lụa như lúc còn ở Thẩm phủ? Tóc bà bạc nhiều, nếp nhăn mặt dường như cũng nhiều hơn, sâu hơn. Tuy vẫn mặc y phục , nhưng trong căn phòng u ám , cả bà toát lên vẻ ảm đạm như sương chiều, chán chường như ngọn đèn gió.
Thường ma ma quả nhiên thấy , hầu hạ bên cạnh bà là một vị Thanh ma ma khác.
Đám Thẩm Lương Vi thấy thế, trong lòng đều kinh ngạc.
Thẩm Lương Vi kinh ngạc nhưng âm thầm hả . Báo ứng... Kiếp , cuối cùng nàng cũng tận mắt chứng kiến báo ứng đến với bà !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-560-it-nguoi-cang-them-quanh-que.html.]
Thẩm lão phu nhân vốn dĩ đang liệt sập như kẻ mất hết sức sống, thấy động tĩnh liền ngước mắt lên . Thấy là bọn họ, ánh mắt bà lập tức trở nên sắc bén, thẳng dậy, hung tợn lạnh với Thẩm đại lão gia: “Ngươi còn mặt mũi đến đây ? Các ngươi đến gì? Từng đứa một đều là lũ vô lương tâm vong ơn bội nghĩa! Cút, cút hết cho !”
Thẩm đại lão gia sai đặt đồ lên bàn, nhàn nhạt : “Đây là quà lễ theo lệ, đưa đến nơi, chúng con xin phép .”
Thẩm lão phu nhân cứng họng, cảm giác vô lực như đ.ấ.m bông.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ánh mắt bà vẫn âm hiểm độc ác như cũ, trừng trừng Thẩm đại lão gia, hận thể biến thành rắn độc lao c.ắ.n xé ông.
Đến nước , hai bên xé rách mặt nạ, cần gì giả vờ giả vịt lưu luyến tình cảm gì nữa?
Thẩm lão phu nhân bĩu môi, lệnh cho Thanh ma ma: “Đi mang mấy thứ đây.”
Trong lòng Thẩm đại lão gia và Thẩm đại phu nhân đều dâng lên những cảm xúc khó tả. Hóa ... trưởng bối mà họ từng kính trọng, bộ mặt lên mặt bàn thế ?
Thẩm đại lão gia thầm giễu, cũng chẳng trách . Thẩm gia tự xưng là dòng dõi thư hương, nhưng từ đời ông nội suy tàn sa sút, còn ai quan trong triều.
Thử hỏi, gia đình như thì thể cưới đương gia chủ mẫu của gia đình nào chứ? Bản tính của Thẩm lão thái thái, thật sự là hết sức bình thường...
Thẩm lão phu nhân chút khách khí sai Thanh ma ma mở những món quà . Đồ ăn bà chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, xem qua xấp vải may áo thì cau mày, đến ngân phiếu chỉ một trăm lượng, liền nổi trận lôi đình.
“Lão đại! Ngươi coi là ăn mày đấy ! Có chút bạc ít ỏi thế , thì đủ cái gì! Lương tâm ngươi ch.ó ăn !” Thẩm lão phu nhân đập bàn rầm rầm gào thét.
Thẩm đại lão gia giọng bình thản: “Một trăm lượng bạc ít , nhiều gia đình cả năm chi tiêu cũng đến một trăm lượng. Con tuy là mệnh quan triều đình, bổng lộc cũng chỉ bấy nhiêu, dù đến mặt ai, phần bạc cũng là đủ .”
“Hừ, ngươi kiếm , thế còn Dung thị thì ? Ả chẳng lẽ tiền?” Thẩm lão phu nhân lạnh.
Thẩm đại phu nhân ghê tởm cái thói tham lam của bà đến mức nôn ọe.