Tuy rằng là , nhưng Tiêu Cảnh Dụ nhận xét về như thế, trong lòng Thẩm Lương Vi vẫn chút bênh vực nhà nho nhỏ.
Rốt cuộc, tam ca ca của kiếp cũng sẽ cực đoan biến thái như kiếp , tuyệt đối sẽ .
“Ngài đừng tam ca ca như , tam ca ca là sách, thể tai họa khác chứ? Hừm, ở bãi săn , cũng là kẻ yếu mà.”
Tiêu Cảnh Dụ nén , sủng nịch : “Được , là kẻ yếu, là bổn vương sai . Yên tâm, bổn vương đảm bảo sẽ bình an vô sự, Vi Nhi đừng lo lắng!”
Mặt Thẩm Lương Vi đỏ lên, thấp giọng : “Đa tạ Vương gia...”
Tiêu Cảnh Dụ cúi hôn nàng một cái, khẽ : “Ừm, đây là tạ lễ, bổn vương nhận !”
Thẩm Lương Vi: “......” Người , thật là hết t.h.u.ố.c chữa!
Tiêu Cảnh Dụ vui vẻ khẽ, : “Lúc giờ vẫn còn sớm, bên ngoài cũng thanh tịnh, bổn vương đưa nàng ngoài cưỡi ngựa ? Sớm thế bổn vương đến tìm nàng sớm hơn một chút, chúng đến trang trại ở vài ngày dạy nàng cưỡi ngựa cho !”
Tiêu Cảnh Dụ nhớ rõ, thuật cưỡi ngựa của Thẩm Lương Vi cũng chẳng . Vị tiểu thư Lư gia hổ danh là hổ nữ nhà tướng, thực sự cách hành hạ khác. Thẩm Lương Vi ngày mai cùng nàng , chừng mấy ngày tới đều cùng nàng , ai chịu nổi ?
Thẩm Lương Vi chút động lòng, chút do dự: “Chuyện ... thật sự chứ? Giờ muộn quá ?”
“Yên tâm, chúng chỉ ngoài nhiều nhất một canh giờ thôi. Bổn vương một nơi thanh tịnh, sẽ ai phiền chúng .”
Mặt Thẩm Lương Vi đỏ lên, cứ như thể nàng lo lắng khác phiền ...
Thẩm Lương Vi cũng hiểu rõ, nàng cùng Tiêu Cảnh Dụ cưỡi ngựa du ngoạn ban ngày chắc chắn là , buổi tối cơ hội thì cũng ngại...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-575-nguoi-nay-that-la-het-thuoc-chua.html.]
Tiêu Cảnh Dụ chuẩn thực sự chu đáo, ngay cả nam trang cũng chuẩn sẵn cho nàng.
Thẩm Lương Vi liếc một cái, ôm y phục nội thất . Tóc xõa búi cao lên, trong gương đồng nghiễm nhiên xuất hiện một thiếu niên lang tuấn tú môi hồng răng trắng, mắt sáng như .
Tuy vóc đủ cao lớn, nhưng cũng toát lên một phong thái khác biệt.
Thẩm Lương Vi mím môi nhạt, bước ngoài.
Tiêu Cảnh Dụ đang mòn mỏi chờ đợi trong lòng, thấy nàng bước mắt liền sáng rực lên, sự ôn nhu trong mắt gần như tràn cả ngoài, “Quả nhiên là bổn vương mắt !”
Thẩm Lương Vi “Phì!” tiếng, đây là khen nàng là tự khen đây?
Ánh Trăng Dẫn Lối
Tiêu Cảnh Dụ ôm lấy nàng, nhanh rời khỏi sân . Thẩm Lương Vi theo quen cửa quen nẻo nhanh chóng khỏi hành cung, dùng áo choàng bọc bế lên lưng ngựa, phóng ngựa .
Nàng rúc lòng n.g.ự.c , bên tai tiếng gió rít gào, trong lòng là nhu tình mật ý.
Lưng ngựa xóc nảy, tiếng gió vù vù, mắt thấy gì, đây là một cảnh dễ khiến bất an. Thế nhưng rúc lòng , nhịp tim trầm mạnh mẽ của , cánh tay rắn chắc của bao bọc, trong lòng Thẩm Lương Vi chỉ sự kiên định và ấm áp.
Người đàn ông lúc nào cũng thể cho nàng chỗ dựa yên tâm.
Tiêu Cảnh Dụ dạy nàng cưỡi ngựa là thật sự dạy nàng cưỡi ngựa. Đến một thung lũng bằng phẳng rộng lớn, cẩn thận đỡ nàng xuống ngựa, để nàng nghỉ ngơi một chút đích chỉ điểm.
Thẩm Lương Vi vốn chút cơ bản, giàu kinh nghiệm và nhiệt tình chỉ dạy, nên Thẩm Lương Vi học nhanh.
Chưa đến một canh giờ, nàng thể thúc ngựa chạy tự do trong thung lũng, thậm chí vượt qua những chướng ngại vật nhỏ.
Tiêu Cảnh Dụ cũng cưỡi ngựa theo sát bên cạnh nàng như hình với bóng, lo lắng đề phòng vui mừng đắc ý thôi.