Bất đắc dĩ, Vương Cường và đồng bọn thỏa hiệp: “Mày bọn tao gì?”
cúi đầu, để chúng thấy nụ lạnh lùng môi : “Quỷ che mắt sẽ che lấp các giác quan của con , vì , ngoài thì thể tin tưởng đôi mắt của chúng .”
bảo bọn chúng chia thành từng cặp hai , lưng tựa lưng , nhắm mắt về phía , bất kể thấy âm thanh gì, chạm vật gì, cũng mở mắt.
“Đó đều là ảo giác.”
chỉ Vương Cường, bảo cùng nhóm với .
“Tại ?” Vương Cường cảnh giác.
lườm một cái: “Mày lên giường với Thư Dao đúng ? Đừng phủ nhận, tao ngửi thấy t.ử khí mày! T.ử khí nặng như , nhất định sẽ dẫn quỷ đến, tao bảo vật do đại sư tặng, thể bảo vệ mày.”
“Bảo vật gì?” Mắt Vương Cường sáng rực, nắm c.h.ặ.t t.a.y định giật lấy.
gây thêm rắc rối tránh tốn thời gian, lập tức đưa cho hạt đậu xanh đỏ bầm.
9
Sau khi hạt đậu xanh, Vương Cường lập tức chạy ghép nhóm với những bạn của , thèm để ý đến .
nghĩ ý tưởng cho bọn chúng, nhưng cuối cùng, bỏ rơi.
suýt chút nữa bật vì tức giận, thế nhưng, bọn chúng năng hùng hồn: “Nhân duyên của mày , trách ai đây?”
“Mày xem mày , ăn mặc nghèo hèn như , xứng cùng tao?”
“Ôi chao, sống c.h.ế.t , mày c.h.ế.t thì trách mày xui thôi.”
Vương Cường và đồng bọn chế nhạo xong thì nhanh chóng tựa lưng , nhắm mắt , dò dẫm về phía .
ép buộc, chỉ thể nhắm mắt , nghiến răng theo.
Sau khi nhắm mắt, các giác quan của trở nên nhạy bén hơn nhiều, thể rõ ràng tiếng bước chân loẹt quẹt của Vương Cường và đồng bọn ở phía cùng với tiếng thở hổn hển nặng nề của Vương Cường vì quá béo.
Kỳ lạ là, tiếng thở đó ban đầu ở phía , nhưng dần dần đến bên tai . Mà thì hề cảm thấy vượt qua bất cứ ai cả.
theo bản năng giơ tay lên, vẫy một cái bên tai, kết quả túm một nắm tóc. Nắm tóc đó dài mảnh, ẩm ướt, chúng tóc của !
Kinh hoàng hơn là, phát hiện tiếng thở bên tai liên quan gì đến Vương Cường, mà là do những sợi tóc đó phát .
lập tức cứng đờ, dám động đậy nữa.
Thế nhưng, những sợi tóc đó buông tha .
Chúng bò đầy khắp như rắn, quấn chặt lấy cổ , cuối cùng siết chặt từng chút một.
thấy tiếng xương phát tiếng “rắc rắc”, cảm thấy cổ đang kéo dài từng chút một, còn mắt gần như lòi khỏi hốc mắt, chỉ thể mở mắt .
thấy một cảnh tượng mà cả đời thể nào quên.
Vương Cường và đồng bọn lưng tựa lưng , là tóc.
Những sợi tóc đó xuyên qua da thịt của bọn chúng, khâu chặt chúng với , vì , bất kể chúng bước thế nào, chúng vẫn yên tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/diem-quy/chuong-4.html.]
“Đau quá…”
Thấy thấy chúng, chúng bắt đầu cầu cứu : “Đau quá!”
“Không mày , chỉ cần lưng tựa lưng là thể ngoài ? Mày lừa bọn tao…”
Đến cuối cùng, bọn chúng thể nữa, chỉ thể phát tiếng thở “khụt khịt khụt khịt”.
Vô sợi tóc đen từ miệng chúng tuôn như thủy triều, nhấn chìm bọn chúng.
Cuối cùng, thấy một tiếng thở dài thỏa mãn.
“Trần Mặc…”
đảo mắt, thấy từng khuôn mặt thò từ trong đống tóc.
Là Thư Dao, cũng là Trần Diễm.
Cuối cùng, thấy khuôn mặt của chính .
10
Trong đống tóc, khuôn mặt của ngày càng gần hơn, thể ngửi rõ mùi hôi thối đó - nó cũng từ dầu t.h.i t.h.ể - nó mọc lên mặt .
nghĩ sắp c.h.ế.t .
Đột nhiên, trong đống tóc phát một tiếng “thịch” nhẹ, t.h.i t.h.ể của Vương Cường lung lay động đậy. Ngay n.g.ự.c , hạt đậu xanh mà cướp từ thế trái tim, đang đập mạnh mẽ.
“Thịch. Thịch thịch.”
Tiếng đập của hạt đậu xanh ngày càng mạnh, đồng thời, sắc mặt Vương Cường ngày càng hồng hào, cuối cùng, gần như sống , trong cổ họng phát một tiếng gầm nhẹ, giật đứt những sợi tóc đang quấn quanh .
“A!”
Trong khí vang lên một tiếng hét chói tai của phụ nữ, những sợi tóc dường như nhận mối đe dọa mà rút khỏi , cuộn thành một “quả bóng đen” to bằng đầu .
ngã phịch xuống đất, còn kịp thở dốc thấy “Trần Diễm” và Vương Cường đ.á.n.h .
Vô sợi tóc như tên b.ắ.n xuyên qua tứ chi và đầu của Vương Cường. Thế nhưng, Vương Cường như cảm thấy đau đớn, dùng đôi tay tan nát giật đứt những sợi tóc.
Đến lúc , dù chậm chạp đến cũng nhận sự bất thường của Vương Cường. Hắn sống mà là biến thành một hoạt thi tri giác.
Vấn đề là, Vương Cường khi còn sống là một tên súc sinh , khi biến thành hoạt thi, sẽ buông tha ?
Tim thắt , từ tận đáy lòng mong rằng những sợi tóc thể g.i.ế.c Vương Cường thêm nữa.
Nếu nhất định c.h.ế.t, thà c.h.ế.t tay diễm quỷ.
Thế nhưng, điều gì sợ thì điều đó đến, mặc dù Vương Cường những sợi tóc biến thành một bộ xương, nhưng cuối cùng, giật đứt tất cả tóc, giành chiến thắng trong trận chiến .
Hắn loạng choạng đến mặt , nhấc bổng lên.
Thịt mặt rụng hết, lưỡi thè giữa những chiếc răng trắng bệch, thể c.ắ.n nhai.
Vì , chỉ thể liếm.