Bất kể ngày thường họ  hiềm khích  đôi co với mẫu  , nhưng giờ phút , họ đều chân thành mong cho hai mẫu tử   bình an.
 
Đêm đó,  và mẫu   ôm    giấc ngủ, chúng  cùng  mơ về một nơi yên bình để nương tựa, nuôi vài con gà, dăm ba con lợn, khai khẩn đôi ba mảnh ruộng...
 
Nghĩ đến những điều tươi sáng , hai mẫu tử    mỉm , khoảnh khắc  thật hạnh phúc và ngọt ngào  bao.
 
Đến tận canh ba  mới chợp mắt . Khi tỉnh giấc  nữa thì  quá trưa ngày hôm .
 
Ta gọi khẽ vài tiếng "mẫu ", nhưng chẳng  thấy  đáp lời.
 
Ta vội vã  dậy, thấy  bếp lò trong gian bếp vẫn còn ấm một nồi cháo, đoán rằng mẫu     ngoài mua sắm đồ đạc chuẩn  về quê .
 
Ta  húp cháo  kiên nhẫn chờ đợi.  đợi mãi đến khi bóng chiều tà ngả về tây, vẫn chẳng thấy mẫu   trở về.
 
Lòng  nóng như lửa đốt, lập tức lao  ngoài tìm kiếm.
 
Ta tìm khắp  ngóc ngách gần đó, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Bất đắc dĩ,   trở  Xuân Cảnh Lâu, tìm đến Hoàng ma ma.
 
Về khoản tìm , Hoàng ma ma chắc chắn cao tay hơn  gấp trăm ngàn . Hoàng ma ma cũng  hề chối từ, lập tức sai   tìm kiếm.
 
Rồi mụ  an ủi  đừng quá lo lắng,  lẽ chỉ là  việc gì đó trì hoãn mà thôi. Ta cũng ôm một tia hy vọng mong manh, cố gắng kiên nhẫn chờ đợi. 
 
Khoảng một canh giờ , những   tìm kiếm  trở về. Vẻ mặt họ lộ rõ vẻ bất an, tim  chợt thắt .
 
"Liễu nương...  mất !"
 
Bốn chữ như sét đánh ngang tai, đập tan  kiên cường và hy vọng mong manh của , cả   chìm  bóng tối vô tận.
 
Trước mắt ,  thứ như ảo ảnh hư vô, tất cả những tháng ngày  và mẫu   nương tựa , đều hiện về trong tâm trí như những thước phim  chậm.
 
Cuối cùng, hình ảnh dừng  ở khoảnh khắc mẫu   trẻ trung và xinh  nhất,   nơi xa mỉm  với , vẫy tay nhẹ nhàng, tựa như đang vĩnh biệt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-nhi-ebok/3.html.]
Ta  đuổi theo bóng hình , nhưng chẳng hiểu  vấp  vật gì, chỉ trơ mắt  mẫu   tan biến thành vô vàn vì  lấp lánh  bầu trời đêm,   giật  tỉnh giấc, hóa   là ngày hôm .
 
Hoàng ma ma  bên giường , thấy  tỉnh , liền kể hết  chuyện. 
 
Mẫu   vốn định đến tiệm mua chút bánh ngọt, chẳng may va  thiên kim tiểu thư Tống Chỉ Hân của Thái Phó đại nhân, khiến chiếc ngọc bội đeo bên hông nàng  rơi xuống đất, vỡ mất một mảnh nhỏ.
 
Tống Chỉ Hân nổi cơn thịnh nộ, sai  đánh gãy một chân của mẫu  .
 
Vốn dĩ  chuyện chỉ dừng  ở đó.   ngờ Tống đại phu nhân  đó cũng xuất hiện, chỉ liếc  mẫu   một cái, liền  lệnh đánh c.h.ế.t  ngay tại chỗ.
 
Không ai  nguyên do vì , nhưng Tống đại phu nhân , chiếc ngọc bội bên hông Tống Chỉ Hân là vật mà hoàng thượng ban thưởng, mẫu   dám  vỡ đồ ngự tứ, đó chính là tội c.h.ế.t  thể tha.
 
Không một ai dám can ngăn, mẫu   cứ như   đánh c.h.ế.t ngay giữa phố.
 
"Con bé ! Thôi thì đành chấp nhận  phận , chúng  sinh  vốn  hèn kém,   sinh   cao quý ,  với  vốn dĩ khác biệt. Muốn  thì cứ   con,    sẽ thấy nhẹ lòng hơn..."
 
Hoàng ma ma  với  bằng giọng đầy chua xót.
 
Ta  , ngẩng đầu  thẳng  mắt Hoàng ma ma: "Ma ma... chắc ma ma  chuyện giữa mẫu  con và Tống gia  ? Ma ma  thể kể hết cho con   ?"
 
Ánh mắt Hoàng ma ma thoáng d.a.o động,  chút  chắc chắn hỏi: "Con  báo thù?"
 
Ta gật đầu kiên định.
 
Hoàng ma ma kinh hãi: "Con điên  ? Làm  chẳng khác nào tự tìm đến cái chết!"
 
Ta  thảm: "Dù  chết, con cũng  đòi  công bằng cho mẫu ."
 
Ta  Hoàng ma ma, thái độ vô cùng kiên quyết.
 
Hoàng ma ma bất lực thở dài, cuối cùng cũng cất tiếng: "Mẫu  con cả đời  thật là một  khổ mệnh!"