Có vài cung nữ thái giám giả vờ  ngang qua cổng viện , nghển cổ  xem   thật sự giống Tống Chỉ Hân  , cũng lặng lẽ dò la tin tức.
 
Ta cũng  khiến họ thất vọng, cứ đường hoàng  giữa sân, mặc cho những kẻ đó dòm ngó.
 
Rõ ràng, tin tức  cũng  đến tai Vị Ương Cung. Thế nên, sáng sớm ngày thứ ba, cung nữ từ Vị Ương Cung  tìm đến tận cửa.
 
"Liễu mỹ nhân, nương nương nhà   gặp ngươi!"
 
Ta theo chân cung nữ đến Vị Ương Cung, nàng  bảo   đợi ở ngoài cửa, còn  thì  bẩm báo.
 
Chỉ là     mất đến nửa canh giờ,  cũng chỉ  thể  đợi suốt nửa canh giờ.
 
Khoảng một canh giờ , một tiểu cung nữ bước , lạnh lùng : "Hoàng hậu nương nương đang cùng các vị nương nương khác đàm đạo, tạm thời  rảnh tiếp ngươi, ngươi cứ quỳ ở đây mà chờ ."
 
Ta  dám hé răng phản bác, ngoan ngoãn quỳ xuống  cửa. Cánh cổng lớn của Vị Ương Cung vẫn mở toang, tiếng   rộn rã bên trong vọng  rõ mồn một.
 
"Hoàng hậu tỷ tỷ thật là nhân từ, cái loại mỹ nhân nhỏ bé dám cả gan phạm thượng , đáng lẽ  trừng trị thật nặng mới ."
 
" , loại  thấp hèn  mà cũng dám bước chân  cung, thật là ô uế chốn hậu cung thanh cao."
 
"Ta   Liễu mỹ nhân  xuất  từ Ký Châu, phong tục ở Ký Châu vốn dĩ    gì, nữ tử thường xuyên lộ mặt  ngoài đường, quả là hạng  thấp kém..."
...
Những lời bàn tán chế giễu cứ thế lọt  tai , nhưng  chẳng hề mảy may tức giận, chỉ im lặng cúi đầu quỳ.
 
Ta hiểu, đây chính là màn g.i.ế.c gà dọa khỉ mà thôi. Quỳ ròng rã gần một canh giờ, một ma ma mới chậm rãi bước : "Hoàng hậu nương nương cho mời mỹ nhân !"
 
Ta gắng gượng  dậy, đôi chân  tê dại.
 
Mụ ma ma  khẽ nhếch mép  khẩy. Ta theo chân mụ ma ma bước  trong.
 
Tống Chỉ Hân  ở vị trí trung tâm,  các phi tần vây quanh, đội mũ phượng  đầu trông càng thêm đoan trang quý phái, ánh mắt   sắc lạnh như dao,  khi  rõ dung mạo của , nàng  khẽ nhíu mày, rõ ràng là  phát hiện   quả thật  giống nàng.
 
"Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-nhi-ebok/6.html.]
 
Ta tiến lên hành lễ.
 
Tống Chỉ Hân  lạnh lùng: "Dạo gần đây trong cung  lời đồn,  Liễu mỹ nhân  vài phần giống bản cung, hôm nay bản cung  kỹ, cũng  giống lắm..."
 
Các phi tần khác lập tức hùa theo.
 
"Nương nương dung mạo tuyệt trần, Liễu mỹ nhân   thể so sánh với ngài?"
 
"Chỉ là kẻ học đòi mà thôi, thật là ăn  thiếu suy nghĩ!"
 
Tống Chỉ Hân khẽ : "Đã ăn  thiếu suy nghĩ,  thì  chịu chút trừng phạt mới , để tránh    bản cung cai quản hậu cung  nghiêm, tin đồn lan truyền khắp nơi."
 
Nói , Tống Chỉ Hân liếc mắt  hiệu cho mụ ma ma  dẫn  . Mụ ma ma đó bước đến  mặt , giơ tay giáng cho  một cái tát trời giáng.
 
Cái tát   mạnh  nhanh, khiến  loạng choạng suýt ngã,  vốn dĩ  thể tránh , nhưng vì kế hoạch  ,  chỉ  thể nghiến răng chịu đựng.
 
Vài phi tần che miệng  khẽ.
 
Tống Chỉ Hân cũng  nhạt: "Cái mặt  của ngươi, bản cung  thôi  thấy chướng mắt. Hôm nay chỉ là cảnh cáo nhẹ,   an phận thủ thường thì thôi, nếu còn dám gây sóng gió, ăn  hàm hồ, bản cung sẽ khiến ngươi sống  bằng chết."
 
Nói , Tống Chỉ Hân  tiếp lời: "Mặt Liễu mỹ nhân  thương , cái thẻ bài triệu kiến  cũng đừng treo lên nữa, kẻo  phật ý hoàng thượng..."
 
Một câu   định đoạt  phận , thu hồi thẻ bài triệu kiến, chẳng khác nào tước  cơ hội thị tẩm của .
 
Phi tần mà   thị tẩm, trong cung chỉ  thể sống mòn mỏi mà chết. Các phi tần khác cũng thu  vẻ  cợt,   khẽ lắc đầu. Trong mắt họ,   chẳng còn tiền đồ gì, chỉ còn nước chờ c.h.ế.t mà thôi.
 
Ta khẽ mỉm , cảm nhận  cơn đau tức n.g.ự.c từ từ kéo đến,   thời cơ  đến, đến lượt   tay .
 
Ta ngẩng đầu  Tống Chỉ Hân, đau đớn kêu lên: Xin nương nương tha mạng..."
 
Vừa dứt lời,  liền phun  một ngụm m.á.u đen,  cả  ngã gục xuống đất, sống c.h.ế.t khó lường.