Vì , hoàng thượng liên tiếp ban xuống hai đạo chỉ dụ.
 
Chỉ dụ thứ nhất là tước đoạt quyền cai quản lục cung của Tống Chỉ Hân, giao cho Thục Phi,  đó trực tiếp xử tử mụ ma ma  tát , ngoài  còn hạ lệnh cấm túc Tống Chỉ Hân trong vòng ba tháng.
 
Chỉ dụ thứ hai là phong   Tiệp Dư để bù đắp.
 
Hai đạo chỉ dụ liên tiếp   khiến hậu cung trở nên náo nhiệt hẳn.
 
Ngày thứ ba  khi  hôn mê, cuối cùng  cũng tỉnh  nhờ sự cứu chữa tận tình của ngự y. Hoàng thượng đương nhiên là đích  đến thăm , còn ban thưởng  nhiều đồ bổ đến Phù Phong Uyển.
 
Sau đó, liên tiếp nửa tháng, hoàng thượng đều đến Phù Phong Uyển của , khi thì cùng  dùng bữa, khi thì để  thị tẩm,  nghiễm nhiên trở thành sủng phi mới của hoàng thượng.
 
Tiểu thái giám truyền lời hôm đó,  khi  tỉnh , cũng  trở  Phù Phong Uyển.
 
"Chủ tử ,   hài lòng,   coi như đây là phần thưởng,   thể đáp ứng cho ngươi một chuyện."
 
Ta giơ hai ngón tay: "Hai chuyện!"
 
Tiểu thái giám lộ vẻ do dự,  lên tiếng: "Nô tài   xin chỉ thị của chủ tử ."
 
Ta gật đầu. Tiểu thái giám lui  ngoài.
 
Khoảng hai canh giờ , tiểu thái giám  trở : "Chủ tử đồng ý, nhưng chủ tử cũng , đợi    một việc cần ngươi , ngươi  dốc hết sức."
 
Ta gật đầu đồng ý, đây chính là sự trao đổi công bằng.
 
Ta lấy từ trong tay áo  một phong thư đưa cho tiểu thái giám: "Chuyện thứ nhất    trong thư, còn chuyện thứ hai, ngươi  cần bận tâm,  sẽ tự   với chủ nhân của ngươi."
 
Tiểu thái giám đưa tay nhận lấy thư, chuẩn  lui ,  đột nhiên lên tiếng: "Vương gia dạo   thể  khỏe ?"
 
Tiểu thái giám theo phản xạ khom  đáp: "Chủ tử  thể khang..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-nhi-ebok/8.html.]
 
Chưa  hết câu, tiểu thái giám  kinh hãi  . Ta xua tay: "Ngươi lui xuống !"
 
Dự đoán của    chứng thực.
 
Trăng treo cao giữa bầu trời đêm, tối nay hoàng thượng đến chỗ Thục Phi,   sớm  nghỉ ngơi, còn bảo thái giám cung nữ canh phòng đều  ngoài viện.
 
Đến tận giờ Tý,  luôn cảnh giác, cuối cùng cũng  thấy tiếng bước chân khe khẽ, còn  kịp phản ứng, một bóng   đáp xuống giường .
 
Trong lòng  khẽ giật , nhưng ngay lập tức  thả lỏng, bởi vì   đoán   đến là ai.
 
"Ngươi      phận của bản vương?"
 
Người đến cất tiếng, nhờ ánh trăng,   rõ gương mặt , chính là vị công tử giàu sang hôm nọ.
 
Lúc ,  mặt   vẫn là nụ  như  như  ngày , nhưng trong đôi mắt  ẩn chứa những đợt sóng ngầm.
 
Ta khẽ  đáp: "Hôm nay,  cố ý  Vương gia đáp ứng hai điều, chính là một sự thăm dò. Hai điều , rõ ràng là  do Vương gia ngài quyết định. Tiểu thái giám  và những  khác ẩn  trong cung, đều  dám tự  quyết định,  thì họ chỉ  thể  bẩm báo với ngài. Từ Phù Phong Uyển của  đến cửa cung, dù   nhanh đến , cũng  mất hơn nửa canh giờ,   về về là hơn một canh giờ. Quan  bình thường, địa vị thấp kém, nhà ở xa xôi. Hôm đó,   tính toán thời gian   của tiểu thái giám,  đến hai canh giờ, chứng tỏ ngài ở  gần hoàng cung. Phủ  gần hoàng cung, ngoài hoàng  quốc thích , thì  còn quan  nào khác. Mà trong  hoàng  quốc thích,   cài cắm tai mắt trong cung, mở thanh lâu để dò la tin tức, thì chỉ  thể đếm  đầu ngón tay, chỉ    của đương kim hoàng thượng, Túc Vương Tiêu Vũ."
 
Đương nhiên, những điều  đều là suy đoán của , cho nên hôm nay, khi tiểu thái giám chuẩn  rời ,   cố tình gài   một câu, để xác nhận thêm những suy đoán của .
 
Tiêu Vũ siết chặt cổ , ánh mắt  lạnh lẽo như băng: "Ngươi  nhiều như ,  sợ bản vương g.i.ế.c ngươi diệt khẩu ?"
 
Ta  hề giãy giụa, trái  còn ôm chặt lấy eo : "Ta vốn dĩ  là  của Vương gia, đương nhiên  sợ ngài diệt khẩu..."
 
Tiêu Vũ  khẩy: "Chuyện thứ nhất, bản vương  thể giúp ngươi ,  chuyện thứ hai của ngươi là gì?"
 
"Xin Vương gia, hãy cho  một đứa con!"
 
Vừa thốt  những lời , Tiêu Vũ khẽ khựng ,  bật : "Ngươi dã tâm thật  nhỏ, hiện tại ngươi đang  hoàng thượng sủng ái,   con lúc nào mà chẳng . Ngươi  như ,  sợ hoàng   của bản vương phát hiện ?"