Điền Thất Thăng Chức Ký - Chương 36

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-04-16 16:50:15
Lượt xem: 2,271

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điền Thất khỏi Dưỡng Tâm điện, chạy chậm trở về Càn Thanh cung. Sau thấy ở trong Càn Thanh cung thật an , thế là chạy ngoài Càn Thanh cung đến các nơi trong hậu cung tản bộ. mà lúc nàng đang thần hồn nát thần tính, tới chỗ nào cũng thấy nguy hiểm, Hoàng thượng tùy thời đều khả năng tóm nàng trở về để "dọa một cái", đến lúc đó nàng thật là chỉ còn nước dọa ch. ớt.

Nhớ đến ánh mắt lạnh tanh khi Hoàng thượng nàng lúc đó, Điền Thất nghĩ tới mà sợ. Nàng tin là cần xuất phát từ loại nguyên nhân nào, Hoàng thượng chỉ định dọa nàng, mà quả thật là động sát cơ.

Chẳng qua là vì Hoàng thượng gi. ết nàng chứ? Căn cứ đến sự hiểu trong mấy ngày nay của Điền Thất, thì tuy rằng Hoàng đế nhỏ mọn kèm thêm rối loạn tinh thần nhưng mà chẳng hề là kẻ ác xem mạng như cỏ rác, trong đám chủ tử mà thì cũng tính là nhân từ. Chỉ cần là chuyện lớn tột cùng gì, thì bình thường thánh thượng đều trị tội ch. ớt, càng huống chi, còn tự gọi nàng Dưỡng Tâm điện, tự tay kết liễu nàng!

Điền Thất gãi gãi đầu, nghĩ trong lòng, chẳng lẽ việc hôm qua nàng bại lộ?

Không thể nào nha, nàng thể bảo đảm chắc chắn lưu bất kỳ dấu vết nào.

mà nghĩ tới nghĩ lui, chuyện mà thể đưa tới khả năng họa mất đầu trong mấy ngày cũng chỉ duy nhất chuyện đó.

Thế là Điền Thất cẩn thận nhớ quá trình gây án của chính một chập.

Đầu tiên, nàng tìm đến Vương Mạnh, cùng Vương Mạnh bí mật mưu đồ nghiên cứu chế tạo một loại thuốc. Hai phân công rõ ràng, Điền Thất phụ trách mưu đồ, Vương Mạnh phụ trách nghiên cứu chế tạo.

Loại thuốc tính là thuốc độc, hiệu quả trị liệu chủ yếu là giúp thanh lý phế hỏa [1], đối với những bộ phận khác trong ảnh hưởng gì, thai phụ cũng thể ăn. Bởi vì là độc, ăn nguy hại, cho nên cơ bản là dựa mạch tượng thể đoán bệnh, chỉ thể xem triệu chứng phế hỏa quá nhiều ở ăn nó. Chẳng qua viên thuốc nho nhỏ sắc vị độc tác dụng phụ ăn trong bụng, thì hiệu quả thú vị. Bởi vì là thanh lý phế hỏa, cho nên khi phát tán phế hỏa thì cổ họng đồng thời ngứa lên, cộng thêm dược hiệu mạnh, thành cổ họng sẽ trở nên cực kỳ ngứa ngáy, cho khó mà chịu đựng.

( [1] Thanh lý phế hỏa: "dọn dẹp lửa ở phổi" __

Cái giai đoạn sẽ kéo dài hai ba ngày. Đại khái là cổ họng sẽ ngứa ngáy đến ngày hôm , tiếp theo cùng với ngứa ngáy sẽ kết đàm. Kết đàm nha, ngươi thể tưởng tượng hình ảnh một vị tiểu mỹ nhân ho ken két ngừng phun đàm , ghê tởm ch. ớt nàng!

Ngay ngày hôm qua, Điền Thất bỏ viên thuốc trong canh đưa cho Uyển Tần. Viên thuốc ở trong bát canh nóng hầm hập nhanh chóng tan , lưu bất kỳ cặn bã nào.

Từ sự kiện hồng hoa, Hoàng thượng thích Uyển Tần. Thái hậu chuyện mà Uyển Tần , cũng chướng mắt nàng nhưng mà bà thấy một cái long chủng cũng dễ dàng, mặt mũi cũng đầy đủ. Thế là Kỷ Hành cũng theo kiến nghị của Thái hậu, vẫn sai Ngự thiện phòng như cũ mang canh đến lầu Ba Tiêu.

Điền Thất Uyển Tần hố một đó xong, thật sự là khó chịu vô cùng, đành tìm cách như để ghê tởm nữ nhân ngu xuẩn một phen. Dù thứ đó đối thể cũng ảnh hưởng gì, xem như là giúp Uyển Tần nương nương điều dưỡng thể.

Thời gian phát tác của viên thuốc tính từ lúc ăn đại khái cần một hai ngày, cũng chính là , chờ Uyển Tần phát hiện đúng thì nước canh ăn thừa cũng đổ sạch, bộ đồ đựng thức ăn cũng rửa sạch.

Thật là một viên thuốc mỹ bao nhiêu!

Chủ ý Điền Thất thật là thần quỷ . Nàng cẩn thận nhớ trọn vẹn cả quá trình, xác định chính vô cùng cẩn thận và chu đáo, nếu như nhất định xảy vấn đề, thì vấn đề chỉ thể tiểu tử Vương Mạnh . Hoặc là viên thuốc , hoặc là nào đó cẩn thận để lộ ngoài.

Chỉ là lúc Điền Thất vô cùng tin tưởng y thuật của Vương Mạnh, còn nhân phẩm ? Đại khái cũng đáng tin, cho nên chuyện bại lộ khả năng.

Nghĩ thông, nàng cũng thèm nghĩ nữa, mà ở bên ngoài lắc lư nửa ngày. Tìm Đái Tam Sơn chơi một hồi, đó ăn qua bữa tối mới lặng lẽ lẻn về Càn Thanh cung. Nhớ đến tối trực đêm, trong lòng Điền Thất liền hoảng hoảng, ai Hoàng thượng chăng ở giữa đêm khuya yên tĩnh bò từ giường xuống bóp ch. ớt nàng?

Điền Thất đặc biệt phiền muộn, lén lút tìm đến Thịnh An Hoài, tìm ca.

Vừa lúc Thịnh An Hoài cũng tìm Điền Thất, biểu tình của ông so với Điền Thất càng thần bí, lôi kéo Điền Thất : "Ngươi thành thật khai hết với , gần đây ngươi chọc tức thánh thượng ?"

"Chắc là ..." Hắn bóp ch. ớt , tuy rằng là vì , Điền Thất yên lặng nghĩ.

Nhìn vẻ buồn bực mặt Điền Thất, Thịnh An Hoài cuối cùng cũng rõ ràng. Trước đó ông nghĩ sai, cứ cho rằng Hoàng thượng kêu đổi Điền Thất nơi khác là vì cất nhắc nhưng hôm nay Hoàng thượng đặc biệt căn dặn cho phép Điền Thất trực đêm, thì Thịnh An Hoài liền nghĩ thông. Hiện tại ông rõ ràng, căn bản là Điền Thất phạm sai chọc Hoàng thượng vui.

Nghĩ rõ ràng, cũng dễ xử lý, Thịnh An Hoài ném Điền Thất trở về việc nhàn. Ông tự giác là cuối cùng nghiền ngẫm ý tứ của Hoàng thượng, Điền Thất cũng lúc thể trốn tránh Hoàng thượng mấy ngày, tất cả đều vui vẻ.

Còn Kỷ Hành, tâm tình của thể dùng loại từ ngữ đơn giản như vui buồn để mà khái quát. Hiện nay, về mặt tình cảm mong đợi thấy Điền Thất nhưng về mặt lý trí tuyệt đối cự tuyệt, cường ép chính nghĩ, cẩn thận nghĩ đến . Hình ảnh Điền Thất run rẩy rơi nước mắt bàn tay của lúc ban ngày sớm ấn trong đầu óc, Kỷ Hành nhớ đến đây, liền hối hận thôi. Hắn cũng rõ ràng, sự hối hận của bản là vì đối đãi với Điền Thất như thế, là vì kết liễu Điền Thất luôn trong một .

, xuống tay . Cho dù cho cơ hội một nữa, vẫn xuống tay. Tưởng tượng đến chuyện đó khả năng ch. ớt, lòng liền đau nhịn .

Đang rối rắm, ở lầu Ba Tiêu tới báo, cổ họng của Uyển Tần nương nương ngứa vô cùng, gọi Thái y.

Tâm tình của Kỷ Hành vốn , đối đãi với Uyển Tần càng cảm thấy kiên nhẫn, thế là tức giận : "Đã gọi Thái y, thì cẩn thận khám cho nàng , cần báo với trẫm."

Hạ nhân trở về dám thành thật trả lời, chỉ Hoàng thượng bận, thời gian rỗi đến thăm, bảo nương nương cẩn thận dưỡng bệnh cho khỏe.

Uyển Tần xong, Hoàng thượng đại khái là gặp nàng, thế là ôm họng rơi lệ, chuyện , cổ họng quá ngứa, phát tiếng liền càng ngứa vô cùng. Thái y khám cái gì, chỉ là phế hỏa quá mạnh, kê một đơn thuốc giải nóng nhuận phổi.

Uyển Tần nhịn một đêm, đêm đó cơ hồ ngủ, sớm hôm tỉnh thì sắc mặt tiều tụy nhiều. Tuy rằng nàng uống hai thuốc nhưng mà cổ họng vẫn lên chút nào, ngược càng ngứa hơn. Ngứa đến nỗi nàng lăn lộn giường, hai cung nữ bên thấy , dọa đến rơi nước mắt. Uyển Tần đột nhiên ở đày đọa thứ hai tỉnh , cơn ngứa quá bình thường, việc nhất định là hạ độc với nàng.

Đối tượng hoài nghi hàng đầu chính là Điền Thất, bởi vì gần nhất nàng chỉ kết thù với một .

Thế là Uyển Tần chạy Càn Thanh cung tìm Kỷ Hành lóc kể lể. Tuy là nàng xác định hung thủ là Điền Thất nhưng tóm đến mặt Hoàng thượng một chút để kiếm cái đồng tình cũng chuyện , nam nhân thôi, chính là thích cách của nữ nhân .

đáng tiếc, bởi vì gần đây Kỷ Hành cũng đang "nam nhân" quấy nhiễu, cho nên quá ưa cái cách . Hơn nữa, Thái y rõ ràng Uyển Tần việc gì, mà nữ nhân nhất định giả bộ một bộ diện mạo "Người khắp thiên hạ đều hại ch. ớt ", thật sự là cho ngán vô cùng.

Điền Thất Uyển Tần tới Càn Thanh cung nháo, thế là cũng xem náo nhiệt nhưng dám đến gần, thành lén lút trốn ở bên ngoài .

Tuy rằng từ đầu tới đuôi chỉ đến tiếng lóc kể lể của Uyển Tần, cơ hồ tiếng chuyện của Hoàng thượng nhưng Điền Thất vẫn cảm thấy vô cùng ghiền như cũ, hài lòng thỏa Uyển Tần .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-that-thang-chuc-ky/chuong-36.html.]

Uyển Tần đến mức hai mắt sưng đỏ, hổ chạy ngoài, ngẩng đầu thấy Điền Thất thì hai mắt dường như phóng hỏa.

Điền Thất ha ha tiến lên đỡ nàng: "Nương nương ngài chậm một chút, nhiều hại ngài như , ngài nên kiềm chế chút."

Uyển Tần hung hăng vung tay, phản ứng Điền Thất.

Điền Thất cố ý sáp đến gần, đè thấp giọng ở bên tai nàng: "Nô tài như , cũng là vì cho nương nương mẫu, cách hại nào thể khiến thần quỷ ."

Thấy sắc mặt Uyển Tần quả nhiên đại biến, Điền Thất hì hì tránh . Nàng mới sợ Uyển Tần cáo trạng, thứ nhất chứng cứ, thứ hai, tình huống hôm nay thể xem , Hoàng thượng thích Uyển Tần, thậm chí chút phiền chán nàng , cho nên kiện cũng kiện . Nàng càng nghĩ càng hả giận, tự tự mãn mãn ngâm nga một khúc ca, chắp tay lưng định rời nhưng đầu phát hiện Hoàng thượng đang ở bên trong cửa ngoài, lúc đối mặt với nàng.

Mặt banh giống như là tượng điêu khắc , biểu tình.

Lòng Điền Thất run lên, tiền đồ xoải chân chạy, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi tầm mắt của Hoàng thượng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kỷ Hành bóng lưng vì chạy quá gấp mà lảo đảo bước chân của Điền Thất, trong n.g.ự.c dâng lên một tia vắng vẻ cùng thất vọng. Hắn khép hờ đôi mắt, tự giễu , xoay trở về trong phòng.

Điền Thất trốn tránh ở trong phòng trực ăn đến tận trưa, dùng qua bữa trưa là thể cung chơi. Tuy rằng Điền Thất chuyển một vòng trở về, nhưng mà cái chức vụ "Thải phong sử" Thịnh An Hoài cách nào cướp đoạt , nếu dẹp bỏ, cần xin chỉ thị của Hoàng thượng. Thịnh An Hoài lắm mồm hỏi, thế là tuy hiện tại Điền Thất sa sút đến mấy nữa thì vẫn còn đang cái chức , thể xuất cung.

Mấy ngày Điền Thất ở trong cung cũng nín hỏng , cửa tất nhiên là thoải mái tìm một chút niềm vui. Nàng đến ngân hàng để tìm Kỷ Chinh tụ , tuy rằng đến gửi tiền nhưng ngân hàng nghiễm nhiên trở thành địa điểm cố định gặp mặt của bọn họ. Từ lúc Kỷ Hành nổi giận đánh Kỷ Chinh, thì đó Kỷ Chinh vẫn thấy Điền Thất. Hắn lo lắng cho Điền Thất, nhờ ngóng mới , lúc đó mới yên tâm hơn một chút.

Kỷ Chinh cảm thấy lửa giận ngày đó của hoàng đến bình thường. Trong lòng một phán đoán to gan, thế là thăm dò hỏi Điền Thất: "Ngươi cảm thấy ngày đó vì Hoàng phát điên lên?"

Điền Thất : "Vương gia, chuyện chính là chuyện nghĩ cùng ngài. Hoàng thượng đại khái hoài nghi là ngài đoạn tụ, bại hoại gia phong. Hắn vẫn luôn cảm thấy dụ dỗ ngài, cho nên, ngài định cho cái chỗ an , ý lòng nhận nhưng vì cái đầu mà nghĩ, thật dám nhận."

"Điền Thất, về ở chỗ , ngươi kêu tên của , Vương gia tới Vương gia lui, thật sự là xa lạ."

"..." Quá dĩ hạ phạm thượng [2] .

[2] Dĩ hạ phạm thượng: "Lấy nhỏ (mạo) phạm lớn". Chỉ việc phận thấp mạo phạm/va chạm phận địa vị so với cao hơn.

Kỷ Chinh thấy nàng , liền khuyên nhủ: "Ta kêu ngươi gọi thì ngươi cứ gọi, nếu gọi thì lời , dĩ hạ phạm thượng hả?"

Điền Thất đành gật đầu: "Ừ ừm... A Chinh."

Kỷ Chinh lòng gật đầu, nhẹ nhàng vỗ đầu Điền Thất một cái, bàn tay thuận thế trượt xuống , nhéo nhéo khuôn mặt của nàng. Kỷ Chinh đạt ước , còn cảm nhận sự co dãn cùng mềm mại ngón tay thì càng thêm lòng, tít mắt Điền Thất.

Đây là... khinh bạc? Điền Thất bụm mặt, hồ nghi Kỷ Chinh: "Vương gia, ngài sẽ thật sự là đoạn tụ chứ?" Nàng hiện tại đang là một tên thái giám.

"Không ." Kỷ Chinh c.h.é.m đinh chặt sắt phủ nhận, ngược hỏi: "Gần đây Hoàng đối với ngươi ? Hắn... Có đối với ngươi một vài chuyện kỳ quái gì ?"

"Có, !" Điền Thất tới chuyện , lập tức bày tư thế cho hết, ủy khuất đầy mặt, hai mắt còn phiếm nước mắt.

Trong lòng Kỷ Chinh liền lạnh: "Hắn thật sự đối ngươi như thế?"

"Thật, ngươi xem." Điền Thất xong, cởi bỏ cái khăn lụa mỏng vây quanh cần cổ: "Hắn bóp ch. ớt !"

"..."

Điền Thất bất mãn : "Vẻ mặt của ngươi là , vui sướng khi gặp họa?"

"Khụ, ." Kỷ Chinh chút ngại ngùng nhưng quả thật là vui mừng, song chút đau lòng cùng nghĩ đến mà sợ. Thế là sáp gần một chút cái cần cổ trắng nõn mà Điền Thất triễn lãm cho xem, chỉ thấy đó hai cái vết xanh tím vô cùng đột ngột, qua cho thương tiếc thôi.

Kỷ Chinh chịu nỗi vươn tay đụng vết bầm , cau mày : "Đau ?"

"Còn chịu , hiện tại cũng đau." Điền Thất ít quan tâm như thế, nên lúc hưởng thụ lắm lắm, đầu ngón tay của Kỷ Chinh khô ráo mà mềm mại, đụng đến da thịt cổ mang tới cảm giác thoải mái đến kỳ cục, thế là nàng thư thái híp híp mắt.

Không đúng đúng, nam nữ thụ thụ bất . Điền Thất đột nhiên ý thức đến điểm , né tránh.

Kỷ Chinh : "Ta thổi thổi cho ngươi là sẽ đau." Nói xong, quả nhiên cúi đầu vùi mặt cần cổ của Điền Thất, làn môi cơ hồ chạm s. át làn da của nàng, ở chỗ đó thổi hai . Hơi thở nóng ẩm đập đến cần cổ, cảm giác chút khác thường.

Phản ứng đầu tiên của Điền Thất là cảm thấy Vương gia ngài còn thể ấu trĩ hơn nữa nhưng mà nàng trốn tránh, ngược cái mũi ê ẩm, Điền Thất sờ sờ mũi, với Kỷ Chinh: "Ngươi , một giông giống như ngươi ."

Kỷ Chinh cố nén cơn xúc động hôn lên môi Điền Thất, rốt cuộc ngẩng đầu rời khỏi cổ của nàng, : "Vậy , của ngươi."

"Thực xin Vương gia, là đường đột, ý đó."

"Gọi là A Chinh."

"A Chinh..."

Kỷ Chinh nhẹ gật đầu. Hắn nghĩ trong lòng, việc nhỏ mà nhịn, sẽ loạn mưu lớn, mắt dù nữa thì đầu tiên nghĩ biện pháp cho hoàng thả .

Loading...