Điền Thất Thăng Chức Ký - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-04-18 15:53:40
Lượt xem: 1,924
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi xác định Hoàng thượng là một tên biến thái chuyên chơi đùa thái giám, Điền Thất ưu sầu lo lắng, còn sinh một loại suy nghĩ kỳ quái: Hoàng thượng thật sự là chỉ với một nàng thôi ? Hay là còn ít , ờ, giống như nàng, chỉ là lẫn thôi?
Khi một ở trong một loại cảnh nguy hiểm thì luôn hi vọng sẽ là cô độc. Càng nhiều cảnh giống nàng, thì càng mang cảm giác an tới cho nàng.
Trạng thái mắt của Điền Thất chính là như , nghĩ nghĩ , nàng quyết định tìm tư vấn một chút. Đương nhiên, thể hỏi quá trực tiếp, nếu lỡ mà bại lộ bí mật của Hoàng thượng, coi chừng lập tức diệt khẩu.
Muốn tìm thì tìm một hiểu rõ như lòng bàn tay mỗi tiếng mỗi hành động trong cuộc sống hằng ngày của Hoàng thượng, Thịnh An Hoài thì còn ai nữa.
Thừa dịp Hoàng thượng ngủ trưa, Thịnh An Hoài ở mái hiên của Càn Thanh cung hóng gió. Tay trái nắm một cái quạt hương bồ, tay thì cầm ấm tử sa, trong ấm tử sa chứa đầy lạnh. Hắn lắc lắc quạt hương bồ, lâu lâu nhấp ngụm , qua thật sự hài lòng.
Điền Thất liền bu , thần thần bí bí hai bên một chút, mới hạ giọng với Thịnh An Hoài: “Thịnh gia gia, hôm nay khác bậy về ngươi!”
“Ồ? Nói bậy cái gì?” Thịnh An Hoài hỏi một câu, chậm chạp uống một hớp . Hắn chút hiếu kỳ, tùy tiện đắc tội , , ai lá gan to như nha.
“Bọn , ngươi sờ qua tiểu của Hoàng thượng!”
“Sặc—” Hớp mà Thịnh An Hoài uống miệng đều phun hết. Nước phun ở giữa trung, ánh mặt trời khúc xạ một tầng hồng quang nhàn nhạt. Hắn bình tĩnh lau khóe miệng, sang âm u Điền Thất, chuyện.
Điền Thất vội vàng giải thích: “Không , là bọn , chỉ là qua một chút, thật là cũng tin, ha ha…”
Thịnh An Hoài chút xíu tức giận nào, giống như là vai chính trong chuyện bậy bạ căn bản , hỏi: “Ngươi tiểu , chỉ Ninh vương, mà là một tiểu khác, đúng ?”
Điền Thất nặng nề gật đầu, mặt cách khống chế đỏ bừng.
“Cái đó , sờ qua.” Thịnh An Hoài , trấn định uống .
“…” Điền Thất dám tin tưởng .
Thịnh An Hoài hỏi ngược : “Ngươi cũng sờ hả?”
“Không … Ta …” Cái đầu Điền Thất lắc như trống bỏi.
“Kỳ thật chuyện cũng gì.” Thịnh An Hoài giải thích, trong ngữ khí mang một tia trấn an: “Hứng trí của Hoàng thượng tới, lười tìm phi tử, liền kêu chúng giúp một tay. Làm nô tài, cần tùy thời tùy chỗ vì chủ tử phân ưu, ngươi đúng ?” Hắn nhẹ như gió bay, len lén quan sát thần sắc của Điền Thất, tự nhủ trong lòng, Hoàng thượng, nô tài đây vì chuyện của ngài mà ngay cả mặt mũi cũng cần nữa .
Điền Thất đỏ mặt khẽ gật đầu.
Thịnh An Hoài bổ sung: “Thật chỉ , ít cũng như , ví dụ như.” , liệt kê mấy cái tên: “Chuyện rõ trong lòng là đủ, ngươi đừng lỡ miệng, bằng cũng giúp ngươi.”
“Ngài yên tâm , .” Trong đầu Điền Thất hiển hiện mấy cái tên xui xẻo, cách nào tổng kết điểm giống của bọn , thấy rõ khẩu vị của Hoàng thượng thật phong phú, phẩm vị thật đặc biệt.
Thấy lời của lúc đủ, Thịnh An Hoài chốt câu cùng: “Nếu như Hoàng thượng để cho ngươi gì đó, ngươi thành thành thật thật mà , cần nghĩ quá nhiều. Biết ?”
Điền Thất liên tục gật đầu.
Tẩy não thành công, Thịnh An Hoài lòng.
Điền Thất còn một nghi vấn: “Vậy Hoàng thượng … Hắn cởi quần áo của ngài ?”
Cho dù Thịnh An Hoài định tiếp tục vô sỉ nữa, cũng cách nào gật đầu mạo nhận loại chuyện , thế là đỏ hết khuôn mặt già: “Như thế thì thật là .”
Điền Thất lòng rời . Tưởng tượng đến thế giới nhiều tao ngộ giống với nàng, nàng liền khẩn trương như nữa.
mà nàng là một đứa con gái, sờ mó thứ của nam nhân, tóm là chuyện là con gái nhà lành nên . nàng nghĩ nghĩ thì, nữ tử của một gia đình đàng hoàng nào cung thái giám chứ? Nàng kỳ thật sớm cùng mấy chữ “con gái nhà lành” còn liên quan …
Lại , những lời của Thịnh An Hoài cũng đạo lý, nàng lựa chọn thái giám, hầu hạ chủ tử vốn chính là chuyện thuộc bổn phận.
Nhất thời các loại ưu tư trong lòng giống như là đèn kéo quân xoay quanh một . Nàng nghĩ loại chuyện nghĩ đến nỗi đầu nổ tung, nên dứt khoát ném chúng nó hết ở đầu, rời cung đến tiệm Bảo Hòa.
Đến tiệm Bảo Hòa, thấy Phương Tuấn, Điền Thất liền nghĩ đến lai lịch của món đồ gia truyền của nhà . Thế là nàng kéo Phương Tuấn qua một bên, hỏi: “Ngươi Trần Vô Dung ?”
Phương Tuấn đến cái tên , theo bản năng gật đầu. Sau đó liền cảm giác khí quanh Điền Thất đột ngột lạnh xuống. Phương Tuấn chút khó hiểu Điền Thất, tuy rằng vị công công đang kiệt lực bảo trì trấn định nhưng mà đến tiếng đang nghiến răng.
Phương Tuấn nhanh chóng lắc lắc đầu: “Ta .”
“Vậy vì ngươi gật đầu chứ?” Điền Thất tin.
“Ta cảm thấy cái tên dễ .”
Chỉ so với càng ngốc, mới tin tưởng cái lý do ngu tới như . Điền Thất tin, giận dữ trừng Phương Tuấn: “Ngươi còn chịu thật?”
Phương Tuấn đành đáp: “Ta chỉ cảm thấy cái tên quen tai, thật đó. Có lẽ là quen , nhưng mà hiện tại nhớ .”
Điền Thất lạnh lẽo : “Đừng cho rằng mất trí nhớ là cái cớ vạn năng. Nếu ngươi để cho ngươi từng qua chuyện gì, sẽ tha cho ngươi.”
Phương Tuấn hiểu, tiểu thái giám bình thường ôn hòa hữu hảo vì lập tức lạnh lùng như nước đá thế . Hắn gãi gãi ót, cẩn thận ở trong đầu suy nghĩ về cái tên một hồi, kết quả, thế là mơ màng gật gật đầu.
Bên , tâm tình của Điền Thất càng , cũng để ý ai, tự trốn ở trong phòng tiếp khách uống . Nghỉ một hồi, bên ngoài tiểu thái giám tới báo, vị Đường công tử tới tìm nàng. Điền Thất nghênh ngang tới, bước thấy thì Đường Thiên Viễn: “Khách ít đến, khách ít đến nha, ngươi đến đây.” Điền Thất , dẫn Đường Thiên Viễn phòng tiếp khách, sai đem lên.
“Chỉ là ngang qua, tới đây gặp ngươi một cái.” Kỳ thật Đường Thiên Viễn là sảng khoái, khi cùng Điền Thất quen , cũng để ý đến mấy chuyện lễ nghi phiền phức. Mấy ngày bốn hề tụ họp, Đường Thiên Viễn hỏi Kỷ Chinh, Kỷ Chinh chuyện cứ che che giấu giấu. Đường Thiên Viễn là ngươi thông thấu mấy, thấy như thế là lẽ giữa hai bọn họ chút khó chịu, sợ tâm tình Điền Thất vui, liền tới đây một cái.
Đương nhiên, hai chỉ là chuyện phiếm, một chữ cũng đề cập đến Kỷ Chinh.
Điền Thất thấy Đường Thiên Viễn, liền nghĩ đến Đường Nhược Linh; nghĩ đến Đường Nhược Linh, liền nghĩ đến Tôn Tòng Thụy; nghĩ đến Tôn Tòng Thụy, liền nghĩ đến một chuyện: “Ta cha của Tôn Phiền gần đây Hoàng thượng coi trọng, Hoàng thượng còn chính miệng khích lệ .” Điền Thất lạnh .
Đường Thiên Viễn thấy Điền Thất vui, còn cho là vì Kỷ Chinh, chẳng qua Điền Thất nhắc tới chuyện , cũng khiến cho ngột ngạt — cha gần đây Tôn Tòng Thụy vượt qua đầu. Thật dễ dàng con của kéo chân mấy , nghĩ đến gần đây lão già đó dâng cho Hoàng thượng một bản tấu chương, chỉ trích Hoàng thượng một trận, trái Hoàng thượng ca ngợi.
Đường Thiên Viễn : “Có lẽ là may mắn nhất thời thôi, mắng Hoàng thượng, mà Hoàng thượng tức giận.”
Điền Thất : “Ta thật, ngươi đừng để ý. Muốn luận trị quốc an bang, ở Nội các thì lệnh tôn xếp thứ nhất nhưng mà nếu bàn về việc hiểu rõ thánh ý thuận miệng tiếp rắm . Đường đại nhân cưỡi ngựa cũng theo kịp lão tặc Tôn Tòng Thụy .
Tuy rằng lời hề xuôi tai, nhưng chút ý nghĩa, Đường Thiên Viễn : “Vậy ngươi thử xem.”
“Tấu chương mà dâng lên vặn cũng , chẳng qua là Nội Vụ phủ mua nọ xài quá nhiều bạc, chỉ trích Hoàng thượng xa xỉ quá mức. Thực tế ý là, Nội Vụ phủ mua đồ nhập kho là công việc do thái giám xử lý, theo lệ đồ chọn mua đều dựa theo thời Tiên đế. Ngươi xem, Tôn Tòng Thụy như , cuối cùng là đang mắng ai?”
Đường Thiên Viễn giật , đáp: “Tóm là thật sự mắng Hoàng thượng. Ta nghĩ đến điều .”
Điền Thất gật đầu: “Ngươi nghĩ tới là bởi vì khi thần tử phụng dưỡng quân vương luôn cẩn thận chặt chẽ, dám một chút ngỗ ngược. Phương pháp của Tôn Tòng Thụy trái ngược, thực tế là đưa cho Hoàng thượng một cái bậc thang. Mấy năm nay Hoàng thượng sửa nhiều quy củ do Tiên đế định , tuy rằng về cơ bản là nhưng cũng lúc sẽ đưa tới một vài chuyện khiến ngôn quan phê bình kín đáo, bất hiếu. Hắn chán ghét loại khí xa hoa lãng phí , Tôn Tòng Thụy liền lấy chuyện nhập kho của Nội Vụ phủ mà , thì giống như là đang c.h.é.m , đưa đao cho. Một đại thần quan tâm như thế, Hoàng thượng thể trọng dụng chứ.”
Điền Thất một những lời , thấy Đường Thiên Viễn đang nàng, nàng hiểu “Ta gì sai ?”
Đường Thiên Viễn : “Không, ngươi đúng. Điền hiền , ít khi bội phục khác, ngươi tính một trong đó.”
Điền Thất vội vàng xua tay: “Không dám đảm đương, dám đương, cũng vặn một vài nội tình thôi. Ta với ngươi, Tôn Tòng Thụy Hoàng thượng thích thái giám, cho nên ở mặt ngoài luôn giả vờ giả vịt một bộ thanh cao cùng thái giám đội trời chung, kỳ thật là tên lừa đời lấy tiếng nhất, cũng từng l.i.ế.m chân cho thái giám, ghê tởm ch. ớt.”
Đường Thiên Viễn chút ngoài ý : “Tôn Tòng Thụy cùng thái giám qua ? Ta qua.”
Điền Thất lạnh: “Ngươi thể về hỏi lệnh tôn, năm xưa khi Trần Vô Dung và Quý phi nương nương liên thủ gió mưa. Vì Tôn Tòng Thụy thể vững như Thái sơn, thực tế là vì cái gọi là thanh giới cao ngạo danh vọng quá thịnh cho nên ai dám đụng ? Lừa lừa kẻ đần thôi. Hắn dùng tín nhiệm của khác đến chỗ Trần Vô Dung quy phục, mới đổi lấy cái mũ cánh chuồn vững vàng . Năm đó Trịnh Thủ phụ tuy là dám đắc tội Trần Vô Dung nhưng cũng thầm kín cứu ít , so với Tôn Tòng Thụy còn mạnh hơn gấp trăm .”
Đường Thiên Viễn thấy Điền Thất càng càng tức, liền khuyên giải: “Hiền bớt giận chút, những chuyện đều qua nhiều năm , chớ vì nó mà tức giận… Ngươi Tôn Tòng Thụy hại ?”
Điền Thất lắc đầu thở dài , cúi đầu uống một ngụm : “Ta những chuyện bí mật cho ngươi, ngươi nhất đừng cho khác .”
Đường Thiên Viễn gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Điền Thất : “Nói lý, là vãn bối, nên khoa tay múa chân với Đường đại nhân. Chẳng qua một lời, nếu Đường đại nhân , thể giúp đỡ một hai.”
“Hiền cứ đừng ngại.”
Điền Thất : “Hoàng thượng là tôn , hữu , thương con[1], ngươi hiểu ?”
[1]Tôn , Thái hậu; hữu , Ninh vương, thương con, Hoàng trưởng tử.
(hữu : ăn ở với em đạo gọi là hữu, câu “ hữu cung”.)
Lời qua như là lời thừa, kỳ thật huyền cơ lớn.
Đường Thiên Viễn đương nhiên hiểu rõ, đáp một nụ hiểu ý. Hai tán gẫu vài chuyện khác, phong thổ nhân tình ở các nơi, thức ăn ở trời nam biển bắc, tâm tình của Điền Thất cuối cùng hơn một chút.
Đường Thiên Viễn trở về nhà, đem lời Điền Thất gần xa sót một chữ thuật cho cha là Đường Nhược Linh . Đường Nhược Linh xong giật hiểu , liên tục ba tiếng: “Cực diệu”.
Kỳ thật tâm địa gian xảo trong bụng Điền Thất thể so với những tên cáo già . Có cái để ỷ chính là hiểu rõ Hoàng thượng, cho nên thể theo góc độ tiếp cận chân tướng nhất để mà xem xét vấn đề. Thời gian Đường Nhược Linh nhập Các so với hai Trịnh, Tôn muộn hơn nhiều, nên cơ hội tiếp xúc trực tiếp cùng Hoàng thượng tất nhiên là nhiều, hiểu rõ Hoàng thượng quả thật so với hai thiếu sót.
Lúc Đường Nhược Linh hỏi con : “Người bằng hữu tên là Điền Văn Hào của ngươi, tới cùng lai lịch ? Làm thế nào thấu triệt thánh ý tới như thế?”
Đường Thiên Viễn đáp: “Hắn là Cô Tô, hành tung thần bí, cùng Ninh vương gia giao tình. Về phần hiểu rõ Hoàng gia, hơn phân nửa là từ Ninh vương gia chăng?”
Đường Nhược Linh lắc đầu: “Ta thấy . Trong nhà gì? Phụ tổ từng triều quan?”
“Việc rõ, chỉ ở trong nhà xếp thứ bảy, nghĩ chắc hẳn là vọng tộc.”
Đường Nhược Linh cả kinh: “Điền… Thất?”
“Vâng.”
“Điền Thất!” Hắn hết sức kích động.
Đường Thiên Viễn giật nảy : “Sao , chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-that-thang-chuc-ky/chuong-54.html.]
“Thì là thế.” Đường Nhược Linh giải thích cùng Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn Điền Thất là thái giám, mới đầu quá tin tưởng: “Khí độ cử chỉ của Điền hiền , giống như là thái giám.”
“Vậy hẳn là khi tiến cung cũng là con cháu thế gia, ngươi hận Tôn Tòng Thụy . Chắc hẳn là bởi vì Tôn Tòng Thụy, mới khiến cửa nát nhà tan, cung thái giám. Nếu cùng đường bí lối, chắc chắn đến mức như thế, chỉ là là của nhà nào.” Đường Nhược Linh , nhớ những Tôn Tòng Thụy hoặc là Trần Vô Dung hại, cũng họ Điền. Kỳ thật khi đó Đường Nhược Linh sống tại kinh thành, đối với tình hình lúc đó hiểu nhiều lắm, nghĩ nên cũng đành từ bỏ.
Tóm hai cha con lúc rõ ràng, Điền Thất với Đường Thiên Viễn những lời , rành rành bày là cố ý, giúp Đường Nhược Linh đối phó Tôn Tòng Thụy. Hắn sợ cha con Đường thị tín nhiệm , còn cố ý tỏ gốc gác của một chút.
Mọi đều là thông minh, đồng minh như , Đường Nhược Linh đương nhiên sẽ bỏ qua.
Đường Thiên Viễn vốn cũng là thích thái giám nhưng mà chán ghét Điền Thất, nghĩ đến một phong hoa vô song như tao ngộ bi thảm như thế, khỏi bóp cổ tay thở dài. Thế là cũng quyết định chủ ý, ở mặt Điền Thất bóc mẽ khiếm khuyết của .
........
Điền Thất trở về Càn Thanh cung thì tâm tình liền xong, nhớ đến Hoàng đế đại biến thái mà đùa bỡn nhiều thái giám như . Nàng thấy ghê tởm, luôn cảm thấy tiếp tục như thì một ngày nào đó nàng sẽ chịu nổi, đến lúc đó chỉ thể chạy trốn.
Thế là Điền Thất quyết định tiên kiểm kê gia tài của một chút, để chuẩn tùy thời trốn chạy.
Bò xuống gầm giường, tìm đến cái hốc, mò mò… Tiền ?!
Trong lòng Điền Thất trầm xuống, cẩn thận tìm tìm, thật sự , cái gì cũng !
Càn Thanh cung mà cũng thể gặp trộm?!
Quá khó tin, Điền Thất bò ngoài xuống giường, gấp đến mức cắn ngón tay. Nàng nhớ một , xác định qua, ngân phiếu và vàng bạc của nàng đều còn đặt ở bên trong, hôm nay . Khả năng trộm xông Càn Thanh cung lớn, nếu thực bản lãnh lớn như thế, cũng thẳng đến chỗ bảo vật vô giá, chứ ai mạo hiểm tính mạng trộm của cải giấu gầm giường của một tên thái giám.
Cho nên, khả năng lớn nhất hẳn là cùng phòng trộm .
Điền Thất dám hành động thiếu suy nghĩ, mà là đến tìm Thịnh An Hoài, cáo trạng.
Ai Thịnh An Hoài cũng nội tình, ho khan một tiếng: “Chuyện , ngươi cứ báo với Hoàng thượng .”
Điền Thất hiểu, đây là loại quy củ gì , Hoàng thượng rảnh rỗi quản cái ?
“Kêu ngươi thì ngươi , thì đừng hòng tìm tiền trở về.”
Điền Thất đành tìm Hoàng thượng, tuy trong lòng vẫn là nghi ngờ rõ như cũ. Chẳng qua khi thấy Hoàng thượng nàng liền rõ ràng, bởi vì —-
“Trẫm sợ ngươi xài tiền bậy bạ, cho nên giúp ngươi giữ tiền.”
“…” Thân là một tên Hoàng đế, thế mà trò trộm tiền của thái giám, còn đường hoàng như thế, từng gặp qua vô sỉ nhưng từng thấy kẻ vô sỉ như . Điền Thất thật nhào lên cắn một cái cho hả giận.
“Hoàng thượng, giờ nô tài xài tiền bậy bạ.” Nàng cố gắng biện giải.
Kỷ Hành đến mặt Điền Thất, chăm chú nàng: “Vì trốn tránh trẫm?”
“Ta ahh…”
Kỷ Hành cúi đầu hôn nàng, nhẹ nhàng cắn một cái liền tách . Hắn đỡ bờ vai nàng, trán hai kề , Kỷ hành chăm chú đôi mắt Điền Thất, thấp giọng hỏi: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Cái mặt tiền đồ của Điền Thất hồng, nàng khép mắt dám : “Nô tài… Không sợ cái gì cả.” Kỳ thật là sợ ngươi…
“ mà trẫm sợ.” Kỷ Hành ôm Điền Thất trong ngực, nhẹ nhàng ủng: “Sợ ngươi chạy trốn.” Cho nên liền tịch thu tiền của ngươi, ai kêu tiền so với mạng của ngươi còn quan trọng hơn chi.
Điền Thất hoài nghi Hoàng đế biến thái cầm tinh Gia Cát Lượng. Vì nàng mới ý nghĩ thì cũng xuống tay. Nàng để mặc ôm dám phản kháng: “Hoàng thượng, nô tài chạy loạn, ngài trả tiền cho .”
“Ngươi cái gì, trẫm mua cho ngươi.”
“Ta tiền của .”
“Không .”
“…”
Điền Thất nước mắt, gặp loại chủ tử , nàng đúng là xui tám kiếp.
Kỷ Hành dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ cổ Điền Thất, đột nhiên kêu nàng: “Điền Thất.”
“Nô tài ở đây.”
“Ngươi luôn thích trẫm, tới cùng thì thích bao nhiêu?”
“Hoàng thượng, thôi ngài trả tiền cho nô tài, nô tài liền với ngài?”
“Thôi, trẫm .” Nghe sợ là thất vọng.
“Vậy… Nô tài thể cáo lui ?”
“Hôn một cái.”
Sau khi trải qua chuyện nặng khẩu vị , Điền Thất loại chuyện nhỏ vẻ hề áp lực. Nàng kiễng chân nhẹ nhàng mổ một cái lên môi Kỷ Hành, chờ Kỷ Hành mở miệng, liền vội vàng chạy .
Kỷ Hành giơ ngón tay nhẹ nhàng ấn môi , dường như chút suy nghĩ. Từ khi giữa hai phát sinh loại chuyện . Điền Thất cứ luôn trốn tránh , thấy , loại tránh né vì thẹn thùng, mà là vì e ngại. Kỷ Hành lắc đầu khổ, tính tình của ở mặt Điền Thất đủ lắm , tiểu biến thái tới cùng là sợ chỗ nào của ?
Hơn nữa, quan hệ của hai mật như thế…
Có chút chuyện hưởng qua thì là thỏa mã, mà là khát vọng càng nhiều. Từ hôm , trong lòng Kỷ Hành giống như mở một cái miệng, cũng lấp đầy. Hắn thể thỏa mãn ở mức độ hôn môi vuốt ve hoặc là loại hoan hảo giữa hai . Hắn , Điền Thất nghiêm túc , nghiêm túc một câu thích , mà là loại lừa gạt ha ha.
Kỷ Hành cảm thấy yêu cầu của cungc quá phận nhưng mà Điền Thất càng lúc càng sợ …
Hắn một loại cảm giác uể oải chỗ cố gắng. Loại cảm giác , cho dù lúc trải qua trận mưa m.á.u một mất một còn , cũng từng nhưng hiện tại đối mặt với một như , cách nào.
Nhớ đến dường như dọa tiểu biến thái, hoặc là tức giận, Kỷ Hành chút chán nản, đuổi theo ngoài nàng.
Điền Thất chạy thật là nhanh, Kỷ Hành tìm thật lâu mới tìm nàng. Lúc bên ngoài tối nhá nhem, vầng thái dương đường chân trời cắn nuốt, chút ánh nắng chiều còn sót cũng nhạt nhòa, tựa như là son tàn phấn nhạt để qua đêm mặt mỹ nhân. Tất cả Tử Cấm thành đắm chìm trong cảnh chiều hôm mênh m.ô.n.g , như một đầu cự thú nặng nề buồn ngủ.
Kỷ Hành thấy bóng lưng của Điền Thất, định bước nhanh tiến lên nhưng mà phát hiện, theo đuôi Điền Thất chỉ một .
Điền Thất vẫn phát giác phía , nàng ở trong lòng oán thầm Kỷ Hành. Chơi đùa bỡn cợt thái giám là vấn đề tác phong sinh hoạt, ăn trộm thì chính là vấn đề nhân phẩm. Hoàng đế thực là từ trong ngoài đều hư hỏng. Nếu như nàng là ngôn quan, nhất định cái tấu chương vạn lời, mắng Hoàng đế đến mức thể chỗ nào lành lặn.
Đang ở trong đầu tưởng tượng hình dạng bực tức lúc mắng của Hoàng thượng, thì bất thình lình Điền Thất đụng một cái, nàng cho là chắn đường ai đó, liền tránh sang một bên, nghĩ đến một tới cùng nàng sóng vai mà , với Điền Thất: “Ô, Điền công công, là ngươi ? Thật ngại quá, trời tối quá, thấy rõ đường, đụng ngươi chứ?”
Điền Thất , là Trúc Thúy ở Yêu Nguyệt cung. Dáng vẻ của Trúc Thúy hề mảnh mai như cái tên của nàng , mà là đột cong, giống như là một củ cải dị dạng. Bộ n.g.ự.c nàng bởi vì quá lớn, nên lúc đường cứ cà tưng cà tưng, Điền Thất thấy cũng mệt mỏi nàng cực kỳ.
Từ cáo trạng Khang Phi với Hoàng thượng, Điền Thất cùng ở Yêu Nguyệt cung lui tới quá nhiều. Bởi Trúc Thúy thiện tới đáp lời, nàng chỉ nhàn nhạt khách khí hai câu, chậm dần bước chân đợi Trúc Thúy .
bước chân Trúc Thúy cũng chậm dần, cùng nàng tán gẫu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Điền Thất , hôm nay Trúc Thúy mang nhiệm vụ mà tới. Khang Phi cùng Điền Thất xây dựng quan hệ, một kế thành, sinh kế khác. Nếu tiền tài thể dùng, thì dùng sắc . Cũng mệt cho nàng nghĩ loại biện pháp , chơi chiêu mỹ nhân kế với một tên thái giám. Chẳng qua chuyện về tình cũng thể tha thứ, bởi vì sư phụ bảo bối của Điền Thất chính là tên háo sắc tiếng, Điền công công vị sư phụ dạy dỗ bảy năm, tóm sẽ dính dấp chút xíu chứ nhỉ. Khẩu vị của chúng thái giám đều nặng, ưa thích thể sung mãn, sờ lên càng kí. ch thích càng . Trúc Thúy chính là nữ thần của bọn , Trúc Thúy vốn tên nhân tình, năm ch. ớt. Hiện tại Khang Phi phái nàng tới câu dẫn Điền công công. Nói thật, Trúc Thúy cũng tính toán của , đầu tiên Điền công công là tâm phúc ngự tiền, cùng với chỉ chỗ chỗ ; tiếp theo, thái giám Hoàng cung cộng , cũng dáng vẻ xinh như Điền công công, như nàng cảm thấy xứng với nàng.
Thế là Trúc Thúy cực kỳ hứng thú tới chấp hành nhiệm vụ nàng giao. Nàng thỏa thuê mãn nguyện, tóm Điền công công tới tay, dù chụp tới tay cũng , ở Hoàng cung, trêu chọc thái giám cũng phạm pháp.
Điền Thất cùng Trúc Thúy tán gẫu. Nàng cũng tiếp thu ý ái trong lời của Trúc Thúy. Ngay cả nam nhân bày trò với nàng, nàng cũng táp mùi vị, thì huống chi là một ả nữ nhân chẳng .
mà Điền Thất càng phản ứng, Trúc Thúy càng trêu chọc, đột nhiên nàng kéo lấy cánh tay của Điền Thất: “Điền công công, một cái bí mật lớn với ngươi.”
“Ta .”
“…” Trúc Thúy đành bịa chuyện: “Khang phi hại ngươi.”
Cái nhất định . Thế là Điền Thất Trúc Thúy kéo đến một chỗ hẻo lánh, tư thế chăm chú lắng .
mà Trúc Thúy hề cùng Điền Thất bí mật gì, mà là ưỡn n.g.ự.c như như chà sát cánh tay Điền Thất, : “Điền công công, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Điền Thất bộ n.g.ự.c lớn ủi hai cái, trốn trốn , thế là hai đống núi , nhíu mày : “Chỗ đó của ngươi lớn.”
Quá ghê gớm! Điền công công đột nhiên dâng trào lên, Trúc Thúy cảm thấy ngại ngùng, giấu mặt duyên.
“Ngươi đường thấy mệt ?” Điền Thất hiếu kỳ vấn đề . Ngực của nàng so với Trúc Thúy nhỏ hơn ít nhất hai vòng, mà mỗi ngày còn mệt ch. ớt.
“Điền công công…” Trúc Thúy mời mọc Điền công công thử xúc cảm một , nào ngờ thình lình đến một tiếng quát chói tai: “To gan!”
Hai đều giật nảy , từ núi giả , thấy Hoàng thượng ở ven đường, vội vàng quỳ xuống. Sắc trời càng thêm hôn ám, biểu tình của Hoàng thượng rõ lắm nhưng Điền Thất liền cảm thấy sắc mặt hiện tại của nhất định là hung ác.
“Người tới.” Kỷ Hành kêu lớn, lập tức thái giám ở gần đó chạy tới cúi đầu chờ sai bảo.
“Kéo tên nô tài hạ lưu vô sỉ d.â/ m loạn hậu cung xuống, đánh ch. ớt.”
Hạ lưu vô sỉ d. â/m loạn hậu cung gì đó, Điền Thất cái hiểu cái nhưng mà “đánh ch. ớt” thì tuyệt đối hiểu. Nàng lập tức chút rõ, cứ như chẳng rõ mà ch. ớt?
Mấy tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới đè hai , Điền Thất thể tiếng tim đập của . mà lúc , dị biến nổi lên, Kỷ Hành quăng một khối ngọc mát thấm hương đang nắm trong tay ngoài, đập một tên thái giám bên cạnh Điền Thất: “Ai bắt !”
Một còn cũng liền vội buông Điền Thất , mấy cùng kéo Trúc Thúy nhanh chóng rời . Hiện giờ Trúc Thúy dọa ngốc, ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên mất, cứ như sững sờ mở to con ngươi kéo xuống.
Điền Thất tuy là tránh một kiếp nhưng cũng bủn rủn.
Kỷ Hành kêu khác lui , đến mặt Điền Thất, cúi đầu nàng, tiếng mềm nhẹ giống như là gió thổi qua liền thể tan biến: “ Khiến ngươi dọa ?”
Điền Thất: “…” Ngươi nên hỏi là dọa ch. ớt hả…