Điền Thất Thăng Chức Ký - Chương 66

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-04-18 15:59:55
Lượt xem: 2,283

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bắc yến ở phía bắc, cách kinh thành một trăm dặm, thổ địa nơi thích hợp trồng hoa màu. Hoàng thất liền lấy một vùng lớn trồng cỏ cây, nuôi thả nhiều hươu nai, dê và thỏ, mỗi khi đến mùa thu, Hoàng đế sẽ mang theo quần thần tới nơi săn bắn.

Kỷ Hành vì săn b.ắ.n mà lên kế hoạch tỉ mỉ. Từ ban ngày tới ban đêm, nội dung vô cùng phong phú. Khi ở Hoàng cung thì cơ hội để và Điền Thất ở một cùng thể quá nhiều, nếu dễ dàng dẫn đến sự nghi ngờ của khác, bọn ở trong cung là câu thúc, mỗi tiếng mỗi cử chỉ đều sợ những đôi mắt khác thấy. Đi ngoài liền tự do hơn nhiều, Kỷ Hành quyết định cùng Điền Thất vui vẻ trải qua thế giới hai .

Đầu tiên, quăng Như Ý luôn nháo theo ở nhà. Lý do là nhóc còn nhỏ, sợ ngựa giẫm.

Kỷ Hành càng lúc càng cảm thấy quả trứng thúi Như Ý chướng mắt, bộ dạng còn cao đủ ba tấc, liền cưới vợ, còn luôn cắm giữa và Điền Thất, tóm thế nào cũng thấy chướng mắt.

Kỳ thật Như Ý cũng suy nghĩ tương tự, nó cũng cảm thấy cha nó chướng mắt. Nó và Điền Thất chơi với thật vui nhưng phụ hoàng cứ luôn là tới chặn ngang một cước, thực là thể nổi.

Tiếp theo, Thịnh An Hoài cũng thể mang theo. Lý do của Hoàng đế bệ hạ là bệnh của Thịnh An Hoài cần cẩn thận nghỉ ngơi, Thánh thượng săn sóc nô tài, nên để ông .

Sau đó Thịnh An Hoài liền dứt khoát bệnh.

Hiện tại Kỷ Hành chút sợ Thịnh An Hoài, cảm thấy tên ngu là chuyên gia phá hoại khí.

Giải quyết xong hai chướng ngại vật luôn kéo chân , Kỷ Hành hăng hái dẫn theo Điền Thất Bắc Yến. Lấy sức tưởng tượng hạn của , tuyệt đối thể nào nghĩ tới phía đang chờ đợi là cái gì. Mọi thường “Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều tất một điều sơ sót”, nhiều khi cái “sót” , là mưu đồ, mà là nhân phẩm.

Bắc Yến dựa núi Yến, hướng phía trải dài một đồng cỏ rộng lớn, dải đồng cỏ do rừng cây phân cách thành từng mảnh nhỏ. Kỷ Hành dẫn theo Điền Thất, tự chiếm lấy một mảnh đồng cỏ, cho phép khác tiếp cận.

Thời tiết hôm nay nể tình, cuối thu trời trong, vạn dặm mây. Bầu trời giống như là một khối ngọc bích chút tạp chất, ngọc bích ngược ảnh phát từng điểm sáng rực, chính là ánh nắng ấm dào dạt.

Gió thu vàng óng cuốn qua đại địa, cỏ cây khô khốc nửa nọ nửa , trong mắt tới chỉ thấy loang lổ lẫn lộn, mênh mênh m.ô.n.g mông, trong cô tịch một chút lẫy lừng, khiến nghển cổ thét dài một tiếng biểu đạt sự hào hùng.

Trên đồng cỏ thường thường sẽ xuất hiện một vài động vật béo núc, ngu ngu ngốc ngốc, thấy con cũng trốn tránh, nên ăn thì ăn nên chơi thì chơi, yên lặng mà chờ loài săn nó.

Điền Thất khỏi cảm thán: Sống gian nan, ch. ớt yên vui, cổ nhân thật sự lừa .

Lúc nàng đang cùng Kỷ Hành cưỡi chung một con ngựa.

Điền Thất cưỡi ngựa, ngay cả bò lên lưng ngựa cũng . Chẳng qua bây giờ nàng dạng chân ở lưng ngựa, dựa lưng lòng của Hoàng thượng, cũng là an .

Kỷ Hành nghĩ đặc biệt chu đáo, lúc cố ý dắt hai con ngựa, chờ hai khỏi tầm mắt của khác thì Kỷ Hành lập tức đuổi con ngựa còn , chỉ để con ngựa trắng mà Ngự mã giám tỉ mỉ chọn lựa.

Con ngựa trắng cũng chỗ gì thần kỳ, chỉ là xinh , đặc biệt xinh , Kỷ Hành thấy con ngựa , liền cảm thấy Điền Thất nhất định thích.

Kết quả đương nhiên ngoài dự liệu của .

Hiện tại, Kỷ Hành m.ô.n.g cưỡi mỹ câu (ngựa ), lòng ôm mỹ nhân, rong chơi bầu trời xanh ngắt trong veo, đắm trong gió thu phất phơ, là thích ý. Hắn dùng cằm nhẹ nhàng cọ lên cổ của Điền Thất, ngẫu nhiên hôn một cái lên mặt nàng, tiểu bi. ến th. ái hổ đến nỗi lỗ tai đều hồng, trong lòng sung sư. ớng , thật sự tuyệt thể tả.

Đầu óc Điền Thất hỗn loạn, mỗi nam nhân phía hôn, thì nàng liền một loại cảm giác như bay lên, giống như là đang một đóa kẹo đường bay, đung đưa nhẹ nhàng mà ngọt ngào, còn thơm thơm mềm mềm, sạch sẽ bóng loáng.

Nàng cúi đầu, trái tim bang bang nhảy loạn, cảm giác hôn thì nàng đột ngột đầu, nâng cằm đón cái hôn .

Điền Thất chủ động nghênh hôn khiến cho Kỷ Hành cảm thấy ngoài ý . Hắn sững sờ một chút, liền nhanh phản ứng kịp, nâng mặt nàng lên mà cùng nàng triền miên.

Điền Thất vươn một tay ôm lấy cổ Kỷ Hành. Nàng hôn cho đầu óc đều nóng lên, mơ mơ màng màng, nàng cảm giác chút chuyện giống .

Nụ hôn xong, hô hấp của hai đều chút . Kỷ Hành còn đủ mà tiếp tục nhẹ nhàng mổ lên mặt và cổ của Điền Thất. Điền Thất thư thái híp mắt, giống như là một con mèo đang nhẹ nhàng gãi cổ. Nàng ngửa đầu, rơi trong mắt là một mảnh xanh trong suốt xa xôi vô biên vô hạn.

Chú ngựa bên lẽ bọn họ đang chuyện cho lắm nên sớm dừng , cúi đầu ấp úng ăn cỏ.

Kỷ Hành đỡ Điền Thất xuống ngựa, hai tay cầm tay thảm cỏ. Chung quanh ít con mồi ngốc nghếch nhưng Kỷ Hành chướng mắt, thế là cung tên vẫn đeo lưng, đụng .

Chẳng qua để lộ bản lĩnh ở mặt Điền Thất, để thể nhận lấy một chút sùng bái của tiểu bi. ến th. ái.

lúc , bầu trời truyền tới một tiếng nhạn kêu. Hai ngửa đầu , quả nhiên thấy một loạt chim nhạn đang xếp thành hình chữ “Nhân” (人), bay từ hướng bắc về phương nam. Kỷ Hành giương cung cài tên, kéo căng cây cung như trăng tròn, ngắm bầy nhạn, đó buông tay, mũi tên rời cung mang theo tiếng vút ngắn ngủi cắt qua khí, giống như là một tia chớp cực nhanh, bay về phía bầy nhạn.

Điền Thất ngửa đầu, đôi mắt chớp cũng chớp chòng chọc phương hướng của mũi tên, cho đến khi trung liên tục vang lên hai tiếng than của chim nhạn, thì nàng thấy một đoàn bóng đen đột nhiên rơi xuống .

“Trúng trúng!” Điền Thất kích động, kéo lấy tay của Kỷ Hành nhảy lên: “Hoàng thượng, tài b.ắ.n cung của ngài thực là lợi hại, quả nhiên văn võ song !”

Kỷ Hành , nâng tay nhẹ nhàng gõ cái trán của Điền Thất: “Nịnh bợ.”

Hai quyết định nhặt chiến lợi phẩm của Kỷ Hành về. Bởi vì chim nhạn rơi trong rừng cây, nên bọn họ dắt tay trong đó, trong đầu Điền Thất nhớ vị trí chim nhạn rơi xuống, một hồi, cảm thấy hẳn là sai biệt, thế là tìm kiếm xung quanh, quả nhiên thấy nơi xa t.h.i t.h.ể chim nhạn đó, hơn nữa còn liên tiếp hai con.

mà xung quanh chim nhạn nhiều con ruồi lớn, ông ông ông bay, Điền Thất thấy kỳ quái, hai con chim mới ch. ớt, nhanh đưa tới ruồi nhặng như thế?

Nàng định tiến lên một cái, Hoàng thượng giữ nàng . Vẻ mặt của Hoàng thượng hết sức nghiêm túc, giống như là thấy thứ gì đó cực đáng sợ: “Chạy!”

Điền Thất còn kịp phản ứng, Kỷ Hành kéo xoay chạy vội lên. Điền Thất hiểu: “Hoàng thượng, ?”

“Chọc trúng tổ ong vò vẽ.”

“…”

Thì những thứ con ruồi, mà là con ong! Điền Thất đột ngột thấy cả đều phát lạnh, nhiều ong vò vẽ như , nếu như đốt ở … Nàng dám nghĩ tiếp, vung chân cùng Hoàng thượng chạy như điên.

Dù cho là dùng hết bộ sức lực, nàng vẫn chạy chậm, Kỷ Hành dứt khoát ôm lấy bờ vai nàng nhấc nàng lên khỏi mặt đất, mang nàng cùng chạy.

Bản Kỷ Hành khinh công , nếu như một chạy đương nhiên thể nhẹ nhàng đào thoát nhưng mà mang theo một tên rườm rà như Điền Thất thì chút khó khăn. Bên tai thấy tiếng ông ông phía càng lúc càng gần, Kỷ Hành dùng hết sức chạy về chỗ con ngựa trắng cách đó xa, để thể đúng lúc lên ngựa tránh một kiếp. Ai ngờ đến con ngựa thấy bọn họ kích động như thế, thì nó so với bọn họ còn kích động hơn, dọa vung dây cương đầu chạy.

Kỷ Hành: “…”

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lúc nguy cấp còn tâm tình cảm thán: Thế gian nhiều thứ đều là như thế, trông thì khá mà dùng thì .

Tiếng ông ông phía gần sát bên tai, Kỷ Hành hôm nay bọn họ thể trốn thoát, đành kéo Điền Thất trong lòng, đó hai song song ngã xuống đất. Kỷ Hành áp ở Điền Thất, dùng thể của để che khuất thể của nàng. Hai tay giơ lên, dùng tay áo đắp kín đầu và mặt của Điền Thất.

Cuối cùng, chính cũng vùi mặt xuống, hề nhúc nhích.

Tới !

Bầy ong phảng phất lời mời mọc thịnh tình của Kỷ Hành, tranh lao xuống, cong m.ô.n.g đ.í.t lên, lộ độc châm, ai kêu ngươi chạy!

Kỷ Hành: “!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Nếu như tự trải qua, ngươi khó tưởng tượng loại cảm giác . Trong phút chốc Kỷ Hành cảm thấy dường như dùng cây xương rồng mà xoa bóp , từng cái gai chui trong da thịt, ở trong xương thịt quấy lên, từng đợt từng đợt đau đớn bén nhọn xuyên qua xương thịt chui trong tủy sống, xé rách thần kinh của . Hắn đau đến nỗi huyệt thái dương đều đau căng lên, khó chịu giống như là ở sâu trong huyệt đạo dùng từng cây đinh đ.â.m .

Đuôi của ong vò vẽ độc, Kỷ Hành chỉ thấy nơi đ.â.m từng đợt nóng bỏng, quả thực như là vô cây kim sắt đốt đỏ bừng đang . Hắn đau quá mức chỉ thể cắn răng, sợ hàm răng cắn nát, liền dứt khoát cắn lên mu bàn tay của .

Điền Thất Hoàng thượng đang bảo vệ nàng nhưng nàng vô cùng lo lắng cho , nàng lên.

Kỷ Hành đè nàng càng chặt, ở bên tai nàng: “Đừng động, ngàn vạn đừng động…” Hắn đau đến nỗi tiếng đều phát run, ngay cả thở cũng đang cùng run rẩy.

Điền Thất cúi đầu, mắt một mảnh hắc ám, nàng cái gì cũng thấy. mà nàng thể tiếng Hoàng thượng đau đến mức hút khí, thể cảm thụ sự che chở của với nàng. Nàng quả nhiên lời, sấp mặt đất nhúc nhích. Ngực nàng chua xót phát trướng, hốc mắt nàng nóng lên, chất lỏng nóng bỏng trào khỏi mắt, nhỏ giọt rơi xuống.

Kiếp nạn ngắn ngủi mà dài lâu, Điền Thất cảm thấy chính giống như chờ suốt cả một đêm. Đến khi bên tai trừ tiếng hô hấp của Kỷ Hành còn động tĩnh gì khác thì nàng ló đầu, từ chui .

Bầy ong , xung quanh là một mảnh yên tĩnh.

Hoàng thượng đau quá ngất .

Điền Thất vươn tay để tới nhân trung của , may quá, còn thở.

Nàng đỡ lên. Thân thể của so với nàng cao lớn hơn nhiều, cái quá trình nàng gặp chút khó khăn. Hoàng thượng hôn mê còn gì nữa, thể tự , Điền Thất để ghé lưng của nàng, nàng tìm phương hướng trở về, kéo từng bước một về phía .

Đi mấy bước, Điền Thất nhớ đến một chuyện, vươn tay sờ sờ nơi eo của Hoàng thượng, lấy một cái còi nhỏ. Cái còi chuyên môn dùng để liên lạc với thị vệ phụ cận, chỉ là phụ cận thị vệ . Điền Thất phồng má thổi một cái, thổi xong tiếp tục , bước thổi một , cứ thế lặp .

Nàng , n.g.ự.c đau nấc lên nấc xuống. Khí lực của nàng hạn, đè hai chân đều nhũn nhưng mà nàng tạm thời quên những thứ . Nàng chỉ một chuyện, đó chính là cần cũng đưa trở về. Dù là nàng cứ như từng bước từng bước , đôi chân nát nhừ, nàng cũng đưa trở về.

May mắn, vận khí của nàng hoặc là tệ, Điền Thất đến một trăm bước, liền thấy mấy thị vệ đến tiếng còi chạy đến cứu giá.

Hai thị vệ đưa Kỷ Hành lên ngựa, Điền Thất dặn dò bọn họ lưng của Hoàng thượng thương, cần cẩn thận một chút. Sau đó cùng một thị vệ khác cưỡi chung con ngựa, cùng trở về Hành cung.

Sau khi trở về lập tức truyền Lâm Đại Việt tới. Lâm Đại Việt thấy Hoàng thượng ngất thành như thế, sợ trúng độc quá sâu chịu nổi, tiên châm mấy châm bảo vệ tâm mạch, đó cầm cái nhíp nhỏ, từng nhíp từng nhíp gắp độc châm . Vương Mạnh trợ thủ, thoa thuốc giải độc lên những chỗ lấy độc châm và nước thuốc tiêu sưng giảm đau.

Cả sưng lên quá mức ghê , Điền Thất ở bên cạnh thì trong n.g.ự.c một trận đau đớn vô cùng. Lâm Đại Việt và Vương Mạnh các loại bệnh quen, lúc đều bình tĩnh, Lâm Đại Việt còn thể bận việc hỏi Điền Thất tới cùng là chuyện gì xảy .

Điền Thất dám thật, chỉ nàng và Hoàng thượng lạc , khi tìm Hoàng thượng thì thấy sấp đất.

Cũng Lâm Đại Việt tin thật là giả vờ tin, tóm hỏi khác, mà chỉ : “Vết thương của Hoàng thượng đều là ở phía , thấy rõ lúc hẳn là im động. May mà như , nếu hậu quả càng thể tưởng tượng nổi.”

Điền Thất chút khó hiểu: “Vì ?”

“Bởi vì ong vò vẽ càng dễ nhận hoặc vật di động với tốc độ cao, đối với cảnh yên tĩnh thì linh mẫn như . Nằm im động so với chạy loạn hơn nhiều, trừ khi thể chạy qua ong vò vẽ.”

Điền Thất xong, vui mừng, chút áy náy. Nếu như Hoàng thượng vì bảo vệ nàng, thì lẽ liền chạy qua ong vò vẽ

......

Khuya đêm đó Kỷ Hành tỉnh . Hắn mở to mắt, thứ đầu tiên đạp mắt ánh là gương mặt đang ngủ của Điền Thất. Nàng quỳ ở bên giường, vai và đầu sấp ở giường, hai tay đè lên kê mặt, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu , lông mi run run, tỏ rõ ngủ vô cùng an .

Bởi vì quá nhiều, hai mắt Điền Thất sưng đỏ, mặt còn nước mắt khô, khóe mắt treo một giọt nước mắt rơi rơi. Kỷ Hành vươn một tay qua, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm giọt nước mắt , nước mắt liền rơi lên ngón tay . Hắn xoa xoa nước mắt mặt Điền Thất, : “Mít ướt.”

Kỷ Hành nhẹ nhàng đẩy bờ vai của Điền Thất, kêu nàng tỉnh: “Đứng lên, mặt đất lạnh.”

Điền Thất thấy Hoàng thượng tỉnh, vui mừng hết sức, vội vàng tìm Lâm Đại Việt. Kỷ Hành giữ nàng : “Không cần, trẫm khỏe. Ngươi lên, trò chuyện cùng trẫm.”

Tuy rằng nửa đêm tán gẫu chút kỳ quái nhưng Điền Thất vẫn ở cạnh giường, : “Hoàng thượng, ngài chuyện gì?”

Kỷ Hành xốc chăn mền lên một chút: “Lên đây.”

Điền Thất đành bò lên giường, chui trong chăn, cũng bò giống như , cùng kề sát . Đêm thu lạnh nhưng mà trong chăn ấm. Điền Thất xoay cần cổ, đem mặt đối diện với Hoàng thượng, lông mi chớp cũng chớp mà .

Kỷ Hành liền cùng Điền Thất đối diện.

Hai bảo trì tư thế quỷ dị như lâu, trong lúc đó ai cũng chuyện.

Điền Thất: “…”

Kỷ Hành: “…”

Cuối cùng Điền Thất đỏ mặt, xoay vặn cần cổ chút mỏi nhừ, lúc Kỷ Hành thì đôi mắt nàng chút hồng.

Kỷ Hành ấm giọng hỏi: “Ngươi dọa hả?”

Lời chọc nước mắt của Điền Thất chảy . Nàng xoay mặt lau nước mắt, Kỷ Hành vươn tay sờ sờ đầu nàng.

“Thật xin .” Điền Thất .

Tâm tình Kỷ Hành mâu thuẫn. Một bên bỏ Điền Thất , một bên thấy Điền Thất , thì vô cùng hưởng thụ. Hắn từng chút từng chút vuốt lên từng sợi tóc mềm của Điền Thất, : “Trẫm lời như thế.”

Điền Thất liền : “Cảm ơn.”

“Cũng cái .”

“Còn đau ?”

Kỷ Hành tử tế cảm nhận vết thương , trả lời nàng: “Không đau nhưng mà ngứa.”

“Ta vẫn nên kêu Thái y thôi.” Điền Thất xong, dậy.

“Không cần.” Kỷ Hành đè Điền Thất , : “Ngươi tới hôn một cái thì ngứa.”

Hắn thương thành như còn chịu đàng hoàng, Điền Thất kỳ thật bội phục tinh thần ương ngạnh giở trò lưu manh của Hoàng thượng. Nàng đỏ mặt, vốn cự tuyệt nhưng mà thấy sắc mặt Hoàng thượng vì suy yếu mà chút tái nhợt thì nàng mềm lòng, liền khẽ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-that-thang-chuc-ky/chuong-66.html.]

Thế là Kỷ Hành nhanh nhẹn cởi quần áo.

Mấy cái bao lưng còn hết sưng, cùng sưng lên giống như là mấy tòa sườn núi. Điền Thất thấy mà đau lòng thôi, nàng cẩn thận dùng đầu ngón tay đụng đụng, Kỷ Hành liền : “Đó là ngón tay, đừng nghĩ trẫm thấy liền dễ gạt.”

Điền Thất dời ngón tay, nghiêng đụng lên, nàng nhắm mắt nhẹ nhàng hôn một cái lên chỗ sưng đỏ, nàng dám dùng sức quá nhiều, chạm liền dừng. Kỷ Hành chỉ thấy chính giống như là lông chim trắng tinh nhẹ nhàng quét một chút, lưng ngứa, mà trong lòng bắt đầu ngứa.

Điền Thất lượt hôn từng nơi, hôn nghiêm túc mà thành kính. Vai rộng, đến phần eo thì hẹp hẹp thu hồi, giống như là một cái hình tam giác; làn da lưng căng bóng loáng, trắng giống như là ngọc. Hắn gập cánh tay khuỷu tay, dùng cánh tay để chống đỡ thể, đầu vai nâng lên một độ cao nhất định, phần eo trở xuống thì chạm đến giường, từ vai đến eo, hình thành một cái độ dốc lõm xuống, đường nét lưu loát, giống như là tận cùng dãy núi. Điền Thất nương theo dãy núi mà hôn từ xuống , hôn hôn, nàng đột nhiên sinh một loại ý nghĩ đáng sợ: Nàng hi vọng mỗi tấc da thịt đôi môi của nàng đều là của nàng, duy nhất thuộc về nàng.

Kỷ Hành thư thái nhắm mắt , giống như là thể cảm thụ tâm tình của nàng . Hắn nghĩ trong lòng, thể Điền Thất đối đãi như thế , thì cho dù là đốt sưng hết cả , cũng là đáng giá. Chỗ xương sống ngay eo của Kỷ Hành một cái bao sưng đỏ lớn. Làn môi của Điền Thất chuyển qua nơi đó. Kỷ Hành tùy theo cái hôn khẽ của nàng mà thể nhẹ nhàng run lên một cái.

Điền Thất cho rằng Hoàng thượng thoải mái, nàng vươn đầu lưỡi , li. ếm chỗ vết sưng , đó liền đến tiếng kêu rên của Hoàng thượng, tiếng kêu phát từ trong lỗ mũi , giống như là đang ở cố nén cái gì, âm cuối mang theo chút ý run, mới khiến hốt hoảng cảm thấy giống như là đang nũng. Điền Thất hiểu, cúi đầu hôn một cái lên đó.

Kỷ Hành vội vàng ngăn cản Điền Thất: “Đừng, đừng hôn nơi đó… Hiện tại đừng hôn…” Khi lời thì hô hấp chút định, Điền Thất rốt cuộc vẫn là yên tâm, giúp Hoàng thượng đắp kín chăn xong, nàng quan tâm phản đối mà ngoài tìm Lâm Thái y tới.

Lâm Đại Viết tới bắt mạch cho Hoàng thượng, tán dương tố chất thể và năng lực khôi phục của Hoàng thượng một chút, thuận tiện nhắc nhở Hoàng thượng gần nhất kỵ sinh hoạt vợ chồng.

Kỷ Hành thẹn quá hóa giận đuổi Lâm thái y xong, Điền Thất rốt cuộc rõ ràng phản ứng nãy của là cái gì.

…...

Ngày săn b.ắ.n đầu tiên Hoàng đế bệ hạ thương, văn võ bá quan đành cùng Hoàng đế dẹp đường hồi phủ.

Bị thương cũng chia nhiều loại, thương dũng, thương lừng lẫy, thương bi thảm nhưng mà đường đường thiên tử ong vò vẽ đốt một bao, loại chuyện tình mà truyền liền thành trò . Kỷ Hành sáng suốt phong tỏa tin tức, đối ngoại tuyên bố cùng mãnh hổ tranh đấu mới thương.

Tuy rằng cách chút vô sỉ nhưng mà quan tâm nội tình , ai sẽ vạch trần Hoàng thượng, còn sống .

Thái hậu tin là thật, ở bên giường Kỷ Hành . Kỷ Hành đành lén lút với bà: Con trai của ngài kỳ thật là ong chích.

Thái hậu cạn lời. Tuy rằng ong chích cũng đau nhưng ong và lão hổ thể so sánh về mức độ nguy hểm, bà nhẹ nhàng thở , liền bắt đầu quở trách Kỷ Hành.

Kỷ Hành rên một tiếng bộ tiếp thu quở trách, thuận tiện ở mặt Thái hậu khích lệ Điền Thất, tự xưng ong đốt ngất , may mắn Điền Thất đúng lúc phát hiện, cứu trở về — đây là lời và Điền Thất chuẩn .

Thái hậu xong thì vui mừng hết sức, cực kỳ thưởng cho Điền Thất. Điền công công bình sinh thưởng vô nhưng đầu tiên cảm thấy nhận phần thưởng thật hổ. Sau đó Thái hậu dặn dò Điền Thất cẩn thận chăm sóc Hoàng thượng.

Vốn dĩ Hoàng thượng sinh bệnh, hầu hạ uống thuốc ăn cơm, bôi thuốc hoặc là sinh hoạt thường ngày do cung nữ tới , những việc nên do Điền Thất phụ trách nhưng mà của Càn Thanh cung kỳ lạ đến nỗi đạt tới trình độ nhất trí, cảm thấy những chuyện do Điền Thất hợp tình hợp lý.

Thế là Điền Thất cứ thế đoạt lấy công việc bôi thuốc cho Hoàng thượng.

Kỷ Hành nhắm nửa con mắt, cảm thụ Điền Thất ôn nhu vuốt ve lưng, buông lỏng, thư thái vô cùng.

Đang bôi thuốc thì Như Ý đến thăm phụ hoàng của nó. Kỷ Hành sai đưa Như Ý trong phòng ngủ.

Như Ý chỉ phụ hoàng của nó khỏe, chẳng hề phụ hoàng tới cùng thương gì. Nhũ mẫu cởi giày cho nó, ôm đến giường bệnh của Kỷ Hành, Như Ý quỳ gối kế bên Điền Thất, thấy ngón tay của Điền Thất nhúng chất mỡ kỳ quái đó bôi lên lưng của phụ hoàng.

Trên lưng của phụ hoàng mọc lên từng cái từng cái bao nhỏ, chính giữa mỗi một cái bao đều một cái điểm nhỏ xíu, giống như là thứ gì đó từ bên trong mọc .

Như Ý liền ngạc nhiên : “Phụ hoàng, phụ hoàng mọc cây nấm ?”

Kỷ Hành mà thấy ghê tởm một trận: “Đi ngoài!”

Nhũ mẫu nhanh chóng ôm Như Ý rời khỏi. Như Ý phụ hoàng vui, nó bò ở trong lòng bà vú, ủy khuất Điền Thất: “Điền Thất…”

Điền Thất hướng về Như Ý nháy nháy mắt vài cái, an ủi , tiếng động ý bảo: Không .

Kỷ Hành bất mãn nhắc nhở Như Ý: “Điền Thất là của trẫm.”

Như Ý xong, càng ủy khuất, chôn đầu bọn , nhanh nhũ mẫu ôm .

Bên Điền Thất bôi thuốc cho Kỷ Hành xong, chờ đến khi thuốc khô Kỷ Hành mới ngửa xuống.

“Hoàng thượng…” Điền Thất nhíu mày, như thế đè tới vết thương lưng thì bây giờ.

Kỷ Hành : “Không … Cứ sấp mãi, cấn ch. ớt.”

Điền Thất cho rằng Hoàng thượng là lồng n.g.ự.c cấn, ai kéo tay nàng để ở giữa hai đùi: “Nơi thể ủy khuất.”

Điền Thất cuống quít rút tay về. Lúc , bên ngoài cung nữ một tiếng: “Hoàng thượng, thuốc nấu xong.”

Đây là quy củ mà Kỷ Hành mới lập cho hạ nhân, cần là chuyện gì, đều ở ngoài cửa một tiếng, phép tùy tiện xông trong phòng ngủ, thư phòng hoặc các loại phòng của Hoàng thượng.

Kỷ Hành để cho cung nữ bưng thuốc , Điền Thất nhận lấy, tay cầm chén thuốc thử thử độ ấm, cảm thấy mới bưng đến mặt Kỷ Hành: “Hoàng thượng, uống thuốc .”

Kỷ Hành nhúc nhích, : “Ngươi đút cho trẫm.”

Điền Thất liền dùng muỗng nhỏ múc một thìa thuốc, đưa đến bờ môi Hoàng thượng.

Hắn há mồm, mà chỉ dài chằm chằm Điền Thất, đó dời tầm mắt xuống , rơi xuống môi nàng.

Điền Thất cảm thấy, Hoàng thượng giường bệnh thì đột nhiên nhiều chuyện lên, đưa mấy cái yêu cầu ly kỳ cổ quái nhưng mà thương là vì nàng. Nàng thể mãi cự tuyệt , bởi nàng cứ từng bước một mà lui, hề điểm dừng.

Nàng cúi đầu, miệng đối miệng mớm thuốc cho Hoàng thượng. Hoàng thượng uống thuốc xong ấn cái gáy của nàng mà quấn quít hôn một trận, khi hôn xong, thấp giọng : “Điền Thất, mặc váy cho trẫm xem ?”

“… Vâng.”

.......

Trong lòng Kỷ Hành quỷ, nên để Điền Thất mặc đồ con gái trong Hoàng cung, thế là dẫn nàng đến ngoài cung. Đương nhiên, ngoài cũng chỉ là vì Điền Thất mặc váy.

Điền Thất còn chút lo lắng thương thế của Kỷ Hành, kỳ thật thương của kém nhiều. Châm độc thanh lý xong, độc cũng hết, vết sưng cũng tan, cộng thêm thể của khỏe mạnh, năng lực khôi phục , nên cơ bản gì đáng ngại. Chẳng qua Kỷ Hành thích Điền Thất chăm sóc, giường bệnh, tiểu bi. ến th. ái liền đối trăm y ngàn thuận, bao nhiêu.

Váy của Điền Thất do Kỷ Hành tự tay chọn, đó là một bộ tề n.g.ự.c nhu váy cộc tay màu đỏ rực thêu hoa đào phớt hồng, bên trong là một cái áo tay dài bằng lụa trắng, giày thêu mang nơi chân cũng là màu đỏ; màu sắc ở trong Hoàng cung thể tùy tiện mặc nhưng cung thì cả. Hôm nay nàng vẫn là búi một kiểu loa kế đơn giản đến thể đơn giản hơn, chẳng qua cắm thêm một cây trâm cài tóc hình hoa đào bằng vàng.

Lúc nàng đường thì vạt áo nhẹ bay, mép váy hờ phất, phối hợp với một khuôn mặt quốc sắc thiên hương, khiến cho Kỷ Hành ngẩn ngơ.

Không chỉ là , hai bọn họ đường thì nhiều ánh mắt của nam nhân liên tục hướng của Điền Thất bay tới.

Kỷ Hành tự hào, đặc biệt giấu Điền Thất , cho phép khác . Hắn chút nào cảm giác , nhiều ánh mắt của nữ nhân đang đuổi theo .

Điền Thất thể mặc váy thì tâm tình cũng , Kỷ Hành táo bạo dắt tay nàng đường, nàng cũng cự tuyệt . Hôm nay còn đặc biệt mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm, chỉ phục sức mà xem thì hai thật là vô cùng tương xứng.

Sau khi hai nắm lấy tay thì ánh mắt của các nam nhân chung quanh liền phân một phần cho Kỷ Hành, ngoại lệ đều là hâm mộ ghen tị hận, cùng với ánh hằn thù thật sâu.

Tâm tình của Kỷ Hành cực sư. ớng .

Một đôi ngọc tản bộ ở đường một hồi thật lâu, đó mới tìm nơi ăn cơm tối, trở gian phòng trong khách sạn mà đó thuê. Điền Thất chính là ở trong khách sạn đồ xong mới .

Màn đêm buông xuống, sinh hoạt hổ bắt đầu.

Điền Thất lột hết quần áo của Kỷ Hành, nàng ở chỗ gần xương sống phía lưng của hôn hôn, quả nhiên đến tiếng thở dốc dồn dập đột ngột của , điều xác minh phán đoán của nàng.

Chỗ cái cơ quan, chỉ cần sờ một cái, hôn một cái, liền thể khiến cho Hoàng thượng sảng khoái hết sức.

Điền Thất cho Hoàng thượng thoải mái, loại mong đợi đó, vì tôn kính và thần phục đối phương, mà chính là một loại khát vọng. Nàng khát vọng bởi vì nàng chăm sóc mà thư thái đến bay lên mây.

Chuyện cho tới bây giờ nàng thừa nhận cũng thừa nhận, nàng đối với nam nhân ý nghĩ an phận, nàng phận của hai như núi cao cùng với biển khơi nhưng loại nhớ nhung cũng nhúng tay , cách nào ngăn chặn.

Không dám nghĩ, thể nghĩ, cứ là nghĩ tới.

Làn môi của Điền Thất thuận theo eo của Kỷ Hành, từ phía chuyển qua phía . Nàng cầm lấy tiểu của mà bóp nặn, tử tế quan sát biểu cảm của Kỷ hành. Nàng đột nhiên cúi đầu, cẩn thận mà dè dặt hôn một cái lên cái đầu tròn trịa mà ướt át .

Hình ảnh luôn mơ ước qua ngàn vạn liền như xuất hiện ngay mắt… Kinh hỉ đột nhiên đến, Kỷ Hành ăn chay nhiều ngày, đột nhiên trong lúc đó nhận lấy loại kí. ch thích , nhất thời nhịn , tinh quan thất thủ.

Điền Thất kịp trốn tránh. Trên môi nàng dính nhiều, chảy tới cằm, nhỏ giọt đến giường.

Kỷ Hành từ trong sự khoái lạc ch. ớt sống phục hồi tinh thần , thấy Điền Thất chật vật như thế thì cực kỳ lúng túng, mặt cũng đỏ, vội vàng sáp giúp nàng lau.

mà thấy tinh hoa của chính rơi đôi môi của Điền Thất, thì trong lòng của Kỷ Hành một loại cảm giác ngọt nhè nhẹ là diệu kỳ. Thôi , vẫn luôn là mâu thuẫn như thế.

Điền Thất thuận theo Kỷ Hành giúp nàng lau miệng, nàng vẫn nhúc nhích. Nàng chằm chằm khuôn mặt của Kỷ Hành xem một hồi, chớp chớp mắt, đột nhiên rơi lệ.

Kỷ Hành càng lúng túng: “Thật, thật xin …” Hắn cho rằng Điền Thất là bởi vì như thế quá mức nặng khẩu vị, tiểu bi. ến th. ái tiếp thu .

Điền Thất đáp, mà đột nhiên chui đầu trong lòng , ôm eo hu hu lên.

Kỷ Hành chút luống cuống tay chân: “Đừng , như … Ngươi tới cùng là ?”

Ta , thích một nên thích.

Điền Thất quan tâm , chỉ lo tự . Khóc xong, nàng từ trong lòng bật dậy, thẳng , : “Hoàng thượng, chúng trở về thôi?”

“Đêm nay chúng trở về.”

mà…”

Kỷ Hành giải thích: “Không , bên trong cung dặn dò xong, còn đang dưỡng thương, ngày mai cũng cần triều sớm.”

Điền Thất còn chút do dự.

Kỷ Hành đột nhiên thở dài: “Ngươi ôm ngươi ngủ một giấc nhiều đến thế nào .”

Điền Thất cúi đầu , n.g.ự.c chút ê ẩm.

Hắn an ủi: “Ngươi yên tâm, sự cho phép của ngươi, sẽ gì ngươi.”

Điền Thất liền khẽ gật đầu. Vì để phòng ngộ nhỡ, hai đều mặc quần áo chỉnh tề, đó Điền Thất mới chịu trong lòng Kỷ Hành.

Kinh nghiệm lịch sử tỏ rõ, hứa hẹn “Không cởi quần áo” của nam nhân đều nên ngược .

Ngay từ đầu Kỷ Hành cũng định gì Điền Thất, thực là vô cùng ôm Điền Thất ngủ một giấc. mà hai kề vai áp má như thế, thể mềm mại ấm áp của trong lòng liền ở trong ngực, thì cái ý nghĩ cổ quái của xông .

Điền Thất… Nếu như là nữ nhân thì bao nhiêu nha…

Phải chăng là nữ nhân thì

Hắn cứ thế một một nghĩ đến cái vấn đề , cho đến đêm khuya yên tĩnh.

Điền Thất thình lình xoay , đối mặt với . Nàng ngủ say, hô hấp vững vàng.

Kỷ Hành là do bản nghĩ quá nhiều điều điên rồ , mà cứ cảm thấy n.g.ự.c giống như là hai cái gì đó căng tròn áp sát.

Hắn quả nhiên là điên rồ, cuối cùng cũng quyết định cởi thử một chút.

Chứng cớ trực tiếp nhất chính là xem phía của Điền Thất một vết sẹo , chỉ cần thấy , cũng thể ch. ớt tâm.

Thế là Kỷ Hành lột áo, mà trực tiếp lột quần. Dù cũng là thừa dịp sơ sẩy, loại chuyện nhất định động tĩnh càng nhỏ càng . Cũng lúc chọn bộ váy áo thì chăng tiềm thức tiếp tay, váy là tề ngực, thắt lưng, nên quần ở phía quả thực là cực dễ cởi .

Vén váy lên, nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng bên trong. Kỷ Hành cầm lấy lưng quần của Điền Thất chậm rãi cởi xuống. So với tặc thì càng khẩn trương, trái tim cơ hồ nhảy khỏi cổ họng luôn, hai mươi năm của giờ trải qua thời khắc khẩn trương như lúc .

Quần rốt cuộc cũng cởi , mắt hiện lên một mảnh cỏ khuất giữa hai đùi. Trong bụi cỏ cái gì cũng .

Ừm, cái cũng chứng minh cái gì, lỡ như thật sự là cắt sạch bong thì . Kỷ Hành nghĩ nghĩ, dùng ngón tay run rẩy đẩy đám cỏ hai bên mà .

Mồng gà hờ xuất, phấn châu khẽ lộ.

Đây, tuyệt, đối, , , vết, sẹo!

Loading...