Điển Thiếp - Chương 105: Ta cứ ngỡ mình đang mơ (3)

Cập nhật lúc: 2025-09-20 07:31:05
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời tối đen, vết thương của Thái Giới khâu , ba vị đại phu tụ tập bàn bạc một lúc, chọn mấy loại thuốc của riêng mỗi , đều là thuốc hữu hiệu.

Phùng Mẫn ở đây nấn ná một lúc, Thái Đại Bảo đòi mẫu , nàng đành về dỗ thằng bé ngủ, ngủ cùng thằng bé hai canh giờ, giao cho nhũ mẫu trông, vẫn yên tâm, sang đây.

Hai tiểu nha đầu canh gác đêm, một dựa chân giường, một cạnh cửa đều ngủ gật.

Phùng Mẫn kinh động đến ai, bưng một ngọn đèn dầu đến gần giường, sờ lên mặt giường, sốt, ánh mắt nàng chuyển xuống, vết thương băng bó, m.á.u đỏ tươi thấm qua lớp gạc, cơ thể rắn chắc của , chỉ vết thương mới , mà còn mấy vết thương cũ rõ rệt khác, sẹo nghiêm trọng nhất là ở vị trí gần tim và vai, lồi lên gớm ghiếc, đủ thấy sự hiểm nguy lúc đó.

Nàng nhớ đây khi nàng ở bên , vết thương, thành Vân Dương lâm nguy, chỉ thương và đưa về phía Nam, ngờ nghiêm trọng đến ?

Phùng Mẫn lặng lẽ một lúc lâu, ánh nến nhảy nhót chiếu lên gương mặt lạnh lùng của , dù trong giấc ngủ, vẫn cau mày, môi khô nứt nẻ.

Nàng đặt đèn xuống, tiểu nha đầu chân giật , liền vội vàng dậy, lúng túng , sợ Phùng Mẫn sẽ mách với Trần ma ma, loạng choạng nàng đỡ một cái mới vững.

Phùng Mẫn khẽ: “Trong phòng quá oi bức, cho vết thương, mau mang thêm nhiều đá lạnh từ trong hầm ở bếp , ai là phụ trách mua sắm? Ngày mai bảo đưa việc lên hàng đầu, chuyện sẽ với Trần ma ma.”

Hai tiểu nha đầu cùng xuống, ấm đang pha nóng, Phùng Mẫn trực tiếp đổ nước sôi từ lò ở hành lang , pha thêm chút nước nguội cho thành ấm, dùng khăn sạch thấm nước lau môi cho .

Đại phu dặn, nhất định chú ý để sốt, nhất là dùng rượu mạnh thường xuyên lau nách, gáy và lòng bàn chân, ghế cạnh giường đang đặt một bát rượu. Phùng Mẫn bưng lên, một bà tử vội vàng chạy đến, mặt nở nụ , “Nương tử đến , mới lau xong, ngoài giải quyết một chút, chắc là .”

Phùng Mẫn giả vờ thấy vết hằn do ngủ mặt bà , thuận tay trả bát rượu, “Ta cũng mới đến, ma ma vất vả .”

Cũng may là Thái Giới chăm chỉ rèn luyện, đây từng vết thương tương tự, về kinh điều dưỡng tử tế, một đêm trôi qua bình an vô sự, sáng sớm đại phu đến khám, nguy hiểm qua.

Trần ma ma thở phào nhẹ nhõm, cơ thể vốn hồi phục hẳn suýt nữa thì kiệt sứ, bà khẩn khoản cầu xin Phùng Mẫn giúp đỡ chăm sóc một chút.

Phùng Mẫn còn gì, Chu Tú Nhi bế Thái Đại Bảo đến nhận lời ngay, dù cũng là phụ của Đại Bảo, thể thương lẻ loi hiu quạnh ở đây mà quan tâm.

Phùng Mẫn vốn dĩ cũng từ chối, những hạ nhân ở Thái phủ tuy nhanh nhẹn nhưng quá tinh tế, nàng cũng vui vẻ lo nhiều chuyện. Trần ma ma đang bệnh, giống như tình huống tối qua, lẽ bố trí thêm vài luân phiên, như sẽ chuyện gì xảy .

Nói , vẫn là thiếu một quản lý nội viện danh chính ngôn thuận, hai phụ tử một đám hạ nhân hầu hạ như , chắc cũng chẳng lúc nào thoải mái.

Nàng trầm tư, liền về phía giường, vẫn đang ngủ say, lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng, gương mặt ngủ yên tĩnh tuấn mỹ vô song, so với đầu gặp mặt phần gầy hơn, lộ vẻ tiều tụy và đáng thương.

Nàng ngắm một lúc lâu, chuyển ánh mắt sang bát canh gà mẫu mang đến, là gà mái già nuôi mấy năm mua ở quê, hầm trong nồi đất hơn một canh giờ, chỉ cho thêm chút muối và nhân sâm rừng, mùi thơm nồng nàn, đây là món nhất để bồi bổ, mẫu bảo nàng đút cho Thái Giới uống.

Người ngủ say như , thể đỡ dậy sợ động đến vết thương, để đút đây là một vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-thiep/chuong-105-ta-cu-ngo-minh-dang-mo-3.html.]

Trần ma ma cũng lo lắng Đại gia ngủ quá lâu, ăn uống thì , bà xem, thử dùng thìa đút, nhưng bộ đều chảy ngoài, , đưa cho Phùng Mẫn một ống trúc, “Hoàng đại phu , bệnh nhân hôn mê chỉ thể dùng ống trúc để đút chút nước canh, ống tìm ở nhà nương tử đấy, vất vả cho nương tử .”

Phùng Mẫn , lông mày giật một cái, “Điều lắm.”

“Có gì mà chứ? Người xa lạ còn dùng cách mà. Huống hồ hai vị… ngoài nương tử cũng còn ai khác, nương tử còn hiểu Đại gia ? Ai dám chọc giận chứ? Chỉ nương tử thôi, khi ngài tỉnh cũng sẽ cả.” Trần ma ma một cách nghiêm túc và chắc chắn.

Phùng Mẫn thật sự ngại, từ chối quá quyết liệt vẻ vô tình, thật khó xử.

Đành nhận lấy ống trúc và khăn, bất lực : “Vậy , dù cũng là việc cứu .”

Nàng tự nhận tư tâm, đợi Trần ma ma ngoài, nàng lót khăn cằm Thái Giới, tự uống một ngụm nhỏ, đặt một đầu ống môi , từ từ đút .

Quả nhiên là một cách , hề rớt một giọt nào, một bát canh gà nhanh chóng cạn, cũng sặc.

Mỗi bước mỗi xa

Ánh mắt Phùng Mẫn luôn đặt hầu kết của Thái Giới, khi thấy nó lên xuống, nàng uống, nàng yên tâm ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với một đôi đồng tử đen láy đang hé mở, một ngụm canh hít khí quản, khiến nàng sặc đến đỏ bừng mặt, ho ngừng.

Người đang giường vì lo lắng, vội vàng lật dậy, động tác mạnh khiến mặt tái nhợt vì đau, mồ hôi lạnh toát .

Phùng Mẫn kịp lo cho bản đang ho, một tay che miệng, một tay rưng rưng trách , “Ngài gấp cái gì? Nằm xuống .”

Hắn nắm lấy tay nàng, yếu ớt, “Ta cứ ngỡ đang mơ, giấc mơ tỉnh, mà nàng .”

Lần đó thương do trúng tên, lúc sốt mê man, thường mơ thấy nàng, mặc dù cuối cùng trong mơ nàng luôn bỏ , nhưng cũng nhiều khoảnh khắc ngọt ngào đáng để nhớ , nàng mặt đối mặt đút canh cho , là sự dịu dàng chỉ trong giấc mơ, thấy nàng , liền trở nên sốt ruột.

Phùng Mẫn , một nữa đối mặt với gương mặt tuấn tú quen thuộc, vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng của đầu gặp mặt biến mất từ lâu, một cách , giờ đây gần như quỳ rạp chân nàng để cầu xin lòng thương hại, còn với dáng vẻ thảm thương như thế , lu mờ sự quẫn bách của nàng.

Nàng giữ , cũng tiện tranh cãi với một bệnh, mà thấy vết thương bắt đầu rỉ m.á.u ?

Phùng Mẫn lau những giọt nước mắt do ho mà rơi , ôn tồn : “Ngài xuống , sáng nay Đại Bảo cứ đòi gặp ngài, dám cho thằng bé xem. Nếu tỉnh , tự uống hết , vốn dĩ đây cũng là cách mà Hoàng đại phu .”

Nàng Trần ma ma xúi giục, cũng tự nguyện đút canh cho .

Phùng Mẫn chịu thừa nhận, mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh như đóa hoa phù dung xinh nhất phủ sương sớm cành, đang quấn lấy nàng cho , với dáng vẻ yếu ớt vô cùng, lười biếng dựa đầu giường, dường như chỉ một chút thôi cũng khó nhọc, “Ta khẩu vị, nàng ở với một lát, gọi Đông Lai đến, đám Khương đột kích sứ đoàn giữa đường chạy về Lương Châu , mấy phong thư đang cần gửi .”

 

 

Loading...