Điển Thiếp - Chương 112: Hũ giấm thành tinh (2)

Cập nhật lúc: 2025-09-20 07:31:12
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối đến, Thái Giới mò mẫm đêm tối mà đến, gõ nhẹ khung cửa sổ, giọng chứa đựng ý gọi nàng: "Tiểu nương tử, mau mở cửa cho tướng công của nàng .”

Con , thật sự nghiện trò , Phùng Mẫn đặt chiếc khăn dùng để lau cao trân châu ở mặt xuống, mở cửa liền ôm trọn lòng. Nàng đ.ấ.m hai cú bờ vai rắn chắc của , kết quả là tay đau, "Sao đến nữa?”

"Ban ngày nàng đến tìm , chỉ thể đến tìm nàng thôi, nàng đang ?” Hắn dùng ngón cái gạt một chút lớp cao còn sót gò má mịn màng của nàng, mùi gì cả, cúi đầu ngậm một chút ở môi nàng, thở dài một tiếng như cứu sống, lăn giường của nàng.

Phùng Mẫn rửa mặt, làn da trắng mịn nhẵn nhụi, khuôn mặt thanh tú rõ ràng ánh nến, nàng bàn trang điểm, thông qua gương : "Mẫu đen quá , bảo chăm sóc cho , để khi về kinh đô sẽ chê, cưới một nữ nhân quê mùa. Chàng thấy đen ?”

Nữ tử trong kinh đô quả thực lấy vẻ trắng trẻo cái , những mảnh mai tựa cành liễu càng săn đón ưa chuộng, nhưng chỉ yêu thích sự tùy ý sống động của Mẫn Mẫn ánh mặt trời, nguồn sinh lực hoạt bát thể chép đó vĩnh viễn thu hút ánh mắt , thể khỏe mạnh thon dài của nàng cũng chỉ đặc biệt yêu thích.

Tuy nhiên, cũng xem xét, liệu nàng xa lánh , Thái Giới lật , nhanh nhẹn dậy, nâng cằm nàng về phía , : "Rất trắng , chờ ngày mai thư về, bảo trong nhà gửi thêm một hộp cao trân châu thật đến, nàng lấy để đắp mặt và đắp tay, thời điểm về đến nơi là kịp.”

Phùng Mẫn , nâng lấy tay, dịu dàng : "Cô cô nhà ơn , mở tiệc tại Lục Tâm Cư để khoản đãi .”

Đến lúc đó, lẽ còn những và những việc khác cần nhờ vả, ý của Phùng gia, nếu thấy khó thì cần bận tâm tới, cũng là vì Phùng Mẫn, mà chẳng qua tuyệt đối chuyện thật sự coi là cái thang để lên trời, đây cũng là ý của phụ mẫu nàng bảo vệ .

Mỗi bước mỗi xa

Thái Giới hiểu , kỳ thực những thứ mà thích Phùng gia nhờ vả đối với chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần động ngón tay là xong, hơn nữa vì liên quan đến Phùng Mẫn, cũng vui lòng để nàng nở mày nở mặt, phụ mẫu trưởng của Mẫn Mẫn đều hiểu chuyện và giữ phận, bất luận là về phẩm hạnh tầm , họ đều chính trực và thấu đáo hơn nhiều trong quan trường. Một gia đình như nuôi dưỡng Mẫn Mẫn mà yêu quý, sẵn lòng báo đáp, chỉ là, ý của bọn họ cũng nhận, "Biết , phụ mẫu là vì suy nghĩ cho chúng mà suy nghĩ.”

Phụ mẫu của nàng mà gọi cũng khá trôi chảy, Phùng Mẫn mấp máy môi, cố nhịn , bởi vì dù nàng gì, cũng thể tìm góc độ để trêu chọc nàng.

Thái Giới cũng đợi nàng , cầm lấy một chiếc lược gỗ bàn, chải tóc cho Phùng Mẫn, tóc nàng mềm mượt đen nhánh, mát lạnh như nước trượt qua đầu ngón tay, dù cả hai dùng cùng một loại xà phòng, vẫn luôn cảm thấy tóc nàng thơm hơn một chút, chải tóc, ôm nàng từ phía . "Mỗi khi nghĩ đến khi thành hôn, nàng sẽ chải tóc cho , sẽ vẽ lông mày cho nàng, thể chờ đợi để thành hôn .”

"Còn sớm mà.” Phùng Mẫn lấy tóc khỏi tay , nghĩ đến điều gì đó mà nhịn .

Thái Giới khó hiểu, "Nàng gì, cũng mong chờ ?”

Phùng Mẫn lấy chiếc lược khỏi tay , "Ta chỉ nghĩ, nếu phá đám, bây giờ thành hôn , chẳng những chải đầu cho , ngay cả lược cũng cần chuẩn .”

Sắc mặt Thái Giới lập tức đen , chút ghen tuông, kết hợp với hành động giật lược của nàng, "Có ý gì? Cái lược do bạn của ca ca nàng tặng đấy chứ.”

Hắn luôn thích gọi thẳng tên Phương Thiên Hữu, cứ mở miệng là "bạn của ca ca nàng", cứ như chỉ thế mới rõ mối quan hệ giữa nàng và Phương Thiên Hữu .

Phùng Mẫn đổ thêm dầu lửa, "Quả thật tặng cho một chiếc lược.”

"Hừ.” Có hừ lạnh một tiếng, một cách đường hoàng, "Nàng tự nguyện đưa cho , là để tự lấy.” ‎

‎‎Miệng lấy, nhưng giọng điệu rõ ràng là nếu nàng đưa, sẽ cướp, Phùng Mẫn chắp tay lưng, lảng sang chuyện khác: "Ta chỉ mỗi chiếc lược dùng thôi, đưa cho dùng cái gì?”

"Mẫn Mẫn.” Hắn khẽ gọi một tiếng, giọng điệu đầy nguy hiểm.

Phùng Mẫn thể trêu chọc nữa, nàng thành thật chiếc lược là do Quyên Nhi biểu tặng dịp Tết, còn những thứ Phương Thiên Hữu tặng, khi thành nàng sớm xử lý hết , luôn mãi cam đoan là giữ một món nào cả, cuối cùng mới vượt qua nguy cơ vô hình đó, nhân lúc khí , nàng cũng hỏi rằng khi nàng sinh con xong và rời , nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-thiep/chuong-112-hu-giam-thanh-tinh-2.html.]

Thái Giới sững , chút ngại ngùng, nhưng bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ tình cảm, "Ta bao giờ hoài nghi việc chúng sẽ đoàn tụ.”

Hắn từ khi sinh nhiều hơn khác, bao giờ thứ gì mà thể . Quyền thế, địa vị, tài sản của gia tộc, tất cả tạo nên sự tự tin và khí chất của một kẻ con cưng của trời.

"Ta giấu nàng, quả thực từng nghĩ đến việc trực tiếp bắt nàng , hai chúng con, tình cảm, dù nàng hận , ở bên cạnh lâu thì cũng sẽ cách khiến nàng cam tâm tình nguyện.”

Bao nhiêu ngày đêm chìa lìa, cũng lúc nỗi nhớ ăn mòn xương tủy, Thái Giới từng hối hận vì do dự, nhưng bây giờ , thứ đều xứng đáng, " chút cam lòng, Mẫn Mẫn mà chỉnh, sống động rực rỡ, chứ một luôn chịu hạ , khắp nơi né tránh, nhẫn nhục chịu đựng.”

Hắn bộ con nàng, từ trong ngoài, tình yêu của nàng, chứ chỉ là một cái xác hồn, "Sự thật chứng minh, chúng quả thực là duyên phận trời định, ai thể cướp nàng khỏi . Bây giờ chẳng nàng cam tâm tình nguyện theo đấy ?”

Hắn thậm chí còn chút đắc ý, "Mẫn Mẫn, nàng yêu ?”

Thích thì chút thích, còn về yêu, Phùng Mẫn tự hỏi lương tâm mà , vẫn còn thiếu một chút lửa, nàng né tránh ánh mắt mong đợi của , đánh trống lảng: "Tối qua bảo đưa Đại Bảo sang ngủ với nhũ mẫu, hôm nay gì với ?”

Nàng là , là... Thái Giới từ chối nghĩ đến khả năng đó, ánh mắt đen tối của sầm , im lặng kéo Phùng Mẫn lên giường, bắt đầu cởi quần áo nàng, Phùng Mẫn hoảng sợ, "Chàng gì thế?”

"Tối nay nhiều như , chẳng lẽ nàng tin ?”

Hắn đè lên nàng, tay chân khỏe khoắn quấn lấy nàng, Phùng Mẫn thể thoát , "Tin, đương nhiên là tin , nhưng chúng còn thành hôn....”

"Về Kinh đô sẽ thành hôn, nàng cùng .” Trong đôi mắt sâu thẳm của , dục vọng và tình cảm đều hiện rõ xót thứ gì, Phùng Mẫn thực sự hối hận, thế hỏi nhiều như , khi tình cảm sâu đậm, sự giao lưu cơ thể sẽ càng trở nên mãnh liệt hơn.

Váy tuột , da thịt càng tiếp xúc nhiều hơn, đặc biệt là khi nến tắt, tiếng thở dốc trong bóng tối trở nên nóng bỏng và mờ ám. Phùng Mẫn cắn chặt môi, hợp tác lắm, cho đến khi chân nàng vắt lên eo, vây thành, đưa lựa chọn cuối cùng. "Hoặc là cùng , hoặc là... nàng tự chọn, Mẫn Mẫn, nàng thể cứ lợi dụng việc yêu nàng nhiều mà bắt nạt .”

Nàng bắt nạt lúc nào chứ, vấn đề là nàng thực sự thể cùng , danh phận, đến gia đình, bản nàng cũng . cảm nhận sự cứng rắn của , cũng hiểu nhịn quá lâu , may mắn là bọn họ đang lén lút hẹn hò, ai mỗi tối đều ở chỗ nàng, bọn họ chắc chắn sẽ thành hôn, dù sớm một chút... cả hai cùng tình nguyện, chắc cũng nhỉ?

Phùng Mẫn khẽ thở một , hai tay chậm rãi ôm lấy bờ vai ướt đẫm mồ hôi của , khuôn mặt nóng bừng vùi sang một bên, khẽ "ừm" một tiếng, liền cảm thấy phấn khích vô cùng, gần như nhanh liền xông .

Phùng Mẫn nhịn thở tiếng, sợ ngoài thấy, vội vàng cắn chặt mô, căng thẳng kích thích, "công thành" lâu như , nàng thực sự hành hạ chịu nổi.

Nàng phát tiếng, ngược càng kiêng nể gì, bên tai là tiếng nước dồn dập, là những lời thì thầm lung tung của , cả nàng mềm nhũn như một quả đào căng mọng, tỏa mùi hương ngọt ngào, chỉ cần chạm nhẹ là tràn đầy nước. Hai qua , nàng quả thực như vớt từ nước lên, căng cứng, run rẩy và vắt kiệt thêm nữa.

Cuối cùng thể chịu đựng , nàng bịt miệng, một trận khoái cảm tê dại đến tận da đầu thì ngất .

Quả nhiên ngày hôm ngủ quên, ánh nắng trong veo, xuyên qua khe cửa sổ rọi phòng, Phùng Mẫn xoa xoa cái lưng cứng đờ dậy, chậm rãi giơ cánh tay mềm nhũn lên mặc quần áo, trong lòng thầm mắng một nào đó cả trăm .

Chu Tú Nhi ở bên ngoài gõ cửa, rằng ở nhà bên cạnh gửi đến một hộp đồ, Phùng Mẫn mở cửa, hộp đồ mẫu nhét lòng. Vừa mở , Chu Tú Nhi ngạc nhiên : "Sao tự dưng gửi đến một cái hộp đầy lược thế ?”

Phùng Mẫn tự nhiên hiểu chuyện gì đang xảy , đầu , quả nhiên, mấy chiếc lược bàn trang điểm biến mất, nhất thời tức giận buồn , đúng là hũ giấm thành tinh .

 

Loading...