Thái Giới phát hiện Phùng Mẫn chủ động hơn một chút, lúc mới ở bên , chỉ cần hôn nàng, nàng tỏ vẻ ngại ngùng, bây giờ nàng dám quấn lấy , đôi tay trắng ngần chủ động quàng lấy vai , mềm yếu tựa như xương, nép trong lòng , giọng ngọt ngào quanh quẩn, kích thích dục vọng của trỗi dậy.
Cơ thể săn chắc của bao phủ lấy cơ thể trắng nõn của nàng, những giọt mồ hôi rõ ràng chảy qua ngón tay nàn, như thủy triều dâng trào cuốn lấy nàng, hôn lên khuôn mặt đỏ bừng nóng bỏng của nàng, lòng mềm mại đến lạ, vỗ nhẹ lên đôi chân khẽ run của nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Kẹp chặt.”
Phùng Mẫn nóng đến mức sắp bốc cháy, run rẩy như vớt từ nước lên: “…Không… nữa .”
Nàng cố gắng hết sức để thích nghi và học hỏi, nhưng về phương diện nàng luôn theo kịp bước chân của , mỗi khi nàng thích nghi một chút, thể khám phá cách vui đùa mới, mặc dù nàng cũng thoải mái, nhưng tiếp nhận quá nhiều, thực sự cảm giác khó chịu như thể tiêu hóa .
“Thật vô dụng.”
Miệng thì vô dụng, nhưng hưởng thụ mà dẫn dắt nàng, tận hưởng khoái cảm siết chặt nuốt chửng, đ.â.m thẳng , mỗi một càng sâu hơn một chút, sảng khoái thở dài bên tai nàng, những lời khen ngợi càng khiến nàng hổ đến mức co rúm thành một cục, chỉ khi thấy nàng thật sự chịu nổi nữa, mới dốc sức phóng thích.
Mỗi bước mỗi xa
Tấm rèm đỏ lay động ngừng , hương thơm tràn ngập khắp phòng khiến say sưa mê đắm, đè nửa lên nàng, sợ nàng chịu nổi, định xuống, ngược nàng kẹp chân và kéo , đuôi lông mày nhướn lên, giọng khàn khàn đầy vẻ trêu đùa: “Làm gì thế?”
“Ở thêm một lát nữa ,” khuôn mặt nàng đỏ, đôi mắt trong veo như gột rửa, đôi lông mày xanh biếc chứa chan tình cảm, quyến rũ như yêu, đến thế?
Nàng cho , cũng vội vã rời , nửa lơ lửng nàng, hai tay chống hai bên cơ thể nàng, tâm trạng mà hỏi: “Không khó chịu ?”
Trước đây mỗi khi xong việc nàng đều giục rời , là căng tức khó chịu, thật hiếm khi nàng cũng lúc nỡ, khẽ co , dường như tiếp nhận sâu hơn, Thái Giới liền nhịn , cúi xuống hôn lên môi nàng, luyến lưu đầy tình tứ.
Phùng Mẫn ngưỡng cằm đón lấy, cảm giác tinh thần, vội vàng lùi : “Khó chịu đấy.”
“ xưa dễ con.”
Lần về nhà nàng bóng gió hỏi mẫu một chút, Chu Tú Nhi cảm thấy chuyện tiện với khuê nữ, nhưng là chuyện lớn vô cùng quan trọng, dù chỉ là kinh nghiệm lỏm , bất kể tác dụng , cũng nên thử một .
Họ rằng nếu giữ bên trong lâu hơn một chút, khả năng thụ thai sẽ cao hơn, hoặc khi xong việc, lấy gối kê mông, nâng nửa lên, đừng để thứ đó chảy quá nhanh.
Phùng Mẫn thử cố gắng một chút, ở phủ Huyện lệnh, qùy thủy vô tình đỏ váy, Hồng Anh hiểu nhầm là con, kết quả là một trò đùa, biểu cảm từ hy vọng đến thất vọng của Tưởng phu nhân cứ luẩn quẩn trong đầu nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-thiep/chuong-28-nang-chu-dong-mot-chut-muon-bao-nhieu-con-cai-ma-chang-co-2.html.]
Không mang thai, nàng luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác hưởng lợi từ khác thật dễ chịu, nàng thực sự con thật nhanh, vì dù hổ, nàng vẫn cố nhịn mà giữ .
Lời còn dứt, nam nhân nàng trầm mấy phần, lông mày cau : “Chỉ vì cái ?”
Không như nghĩ, nỡ rời xa, càng ... thích, nàng chỉ đơn thuần con, đương nhiên thể nàng con là sai, nhưng cảm thấy khó chịu đến ? Trong chuyện , nàng coi là gì?
Cái gì mà ‘chỉ’? Đây chẳng là chuyện lớn liên quan đến con nối dòng ? Nàng ở đây, chẳng là vì điều ư? Phùng Mẫn nhạy cảm nhận sự khó chịu tinh tế bên vẻ thờ ơ của Thái Giới, nàng hiểu nguyên do, nhưng thể bỏ mặc, cẩn thận những lời mềm mỏng để dỗ dành.
“Phu nhân mỗi tháng khám mạch an thai đều gọi đến xem cùng, mãi động tĩnh, vốn dễ ăn .”
Phùng Mẫn thường hỏi Thái Giới về chuyện trong phủ, ngay cả chuyện của và việc khác cũng , càng nhắc đến chuyện của bản . Quan trọng là chuyện cần con , một nàng cố gắng cũng vô ích, đương nhiên thương lượng rõ ràng với Thái Giới.
Nghe giọng nàng ôn tồn về nỗi khó xử của , rằng phu nhân đối xử với nàng , phu nhân thất vọng, đại nãi nãi cũng quan tâm đến sức khỏe của nàng, tặng ít thuốc bổ, cảm thấy hổ thẹn gì gì đó.
Hắn đột nhiên nghĩ một vấn đề: “Chỉ vì trong phủ đối với nàng, nên nàng sinh một đứa con mang huyết mạch Thái gia để đáp thôi ?”
Còn bởi vì phủ Thứ sử cho bạc, chỉ chữa khỏi bệnh cho phụ mẫu, mà cuộc sống gia đình nàng cũng cải thiện nhiều, sự thật là , nhưng ý nghĩa như một cuộc mua bán, vẻ quá thực dụng và xa cách, lời thật khó trả lời.
Phùng Mẫn mím môi, vẻ ửng hồng mặt tan, ánh sáng dịu nhẹ của viên minh châu, nàng mềm mại dễ bắt nạt, ánh mắt trong suốt chớp động, chút rối rắm.
Hắn vẫn giữ tư thế lơ lửng nàng, da thịt kề , mật gì sánh , một chút thất vọng mơ hồ lướt qua tim , cũng tìm hiểu sâu hơn, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, như như : “Cô nương thật, con, cách của nàng là bỏ gốc lấy ngọn ?”
Phùng Mẫn hiểu ý, mặt nàng ửng hồng như áng mây bay lên, nàng cũng cho nhiều hơn, nhưng bản đủ sức, mức độ hiện tại gần đến giới hạn của nàng .
Thái Giới nảy sinh ý , trêu chọc nàng, khiến nàng cũng ăn tủy vị, thể dứt , hôn lên đôi mắt của cô nương, như con cáo xảo quyệt dụ dỗ con thỏ trắng trải sự đời: “Nàng chủ động một chút, sẽ cho nàng thêm mấy , bao nhiêu con mà chẳng .”