Điển Thiếp - Chương 29: Hình như nàng không chấp nhận hắn? (1)

Cập nhật lúc: 2025-09-13 08:32:07
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Mẫn cẩn thận dò hỏi, chuyện cứ nhiều là thể mang thai , thời gian dễ thụ thai của nữ tử ít nhiều đều dấu vết, nếu phòng những ngày quan trọng, thể .

Nghĩ , hai cánh tay trắng ngần như tuyết của nàng vòng lên bờ vai rắn chắc của nam nhân, cằm cũng cọ lên mặt , dáng vẻ dâng hiến lời nở rộ. Thái Giới miễn cưỡng hài lòng, cúi xuống tận hưởng sự chủ động hiếm của nàng, nhưng trong lòng dâng lên một tia bất mãn, nha đầu , mặt đều chu , sinh con với nàng là , mà nàng đặt trong lòng, quả thật là đáng dạy dỗ .

Động tác bỗng trở nên kịch liệt dọa đến Phùng Mẫn, nhanh đó, vì chịu đựng nổi, nàng bắt đầu nức nở thút thít, rèm giường bay lượn mắt, nàng mắt ướt lệ nhòa, ngừng van xin: “Đại gia…”

“Đại gia là ai?” Hơi thở nóng bỏng, trút hết nhiệt tình và tinh lực lên nàng.

“Là… .” Phùng Mẫn siết chặt cánh tay , đầu ngón tay trắng bệch, những va chạm kịch liệt vang dội bên tai, khí nóng bỏng, khiến hít thở thông.

“Sao gọi là Đại gia?”

Mọi đều gọi như mà, bảo nàng trả lời thế nào đây, Phùng Mẫn cắn môi đến sắp rách, tội nghiệp nức nở, cảm giác như sắp sấy khô, cổ họng ngứa ran, ngón tay dùng sức đến mức còn chút lực nào. Người nàng như chợt lương tâm, thở hổn hển an ủi hôn nàng, dẫn dắt: “Gọi là A Giới.”

“A Giới…” Phùng Mẫn sắp sụp đổ , bây giờ bảo nàng gì cũng sẽ đồng ý.

Âm thanh kiều mỵ uyển chuyển vô vọng gọi tên , thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái từng , đủ, đủ.

Phùng Mẫn suýt nghẹn , dụ dỗ ép buộc gọi gọi hết đến khác, sáng hôm tỉnh dậy, giọng khàn đến mức Xuân Mai còn tưởng nàng cảm lạnh, cũng may Phùng Mẫn sắp xếp Xuân Mai ở gian đông, mà ở phía đông trong viện, cách phòng chính xa, dù động tĩnh lớn đến cũng thấy.

Phùng Mẫn đỏ mặt rời giường, đến Đông viện thành nhiệm vụ chép sách hôm nay, buổi chiều lên thượng phòng chào hỏi, một ngày nàng ở trong phòng , dọn dẹp sách vở lộn xộn trong gian trong nhỏ, cùng Xuân Mai một việc vặt trong viện, thoáng cái đến giờ lên thượng phòng.

Như ngày, giờ Xuân Mai sẽ đến bếp lớn, cầu xin nghĩa mẫu quen cho một ít đồ ăn đơn giản, tránh những ở Đông viện mang về viện của .

Hoàng hôn buông xuống, các việc vặt gần xong hết, còn quản lý nghiêm ngặt như ban ngày, đám bà tử nha đầu rảnh rỗi việc riêng của , Xuân Mai nào gặp dò hỏi tận gốc, ai tò mò cũng chỉ đành qua loa cho qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-thiep/chuong-29-hinh-nhu-nang-khong-chap-nhan-han-1.html.]

Lại cứ hôm nay Thái Giới trở vè sớm, đến Tây viện thấy ai, cửa gặp Xuân Mai lén lút giống như kẻ trộm, thấy thì giật nhảy dựng.

Mắt lướt qua, ngay nha đầu chuyện giấu giếm, “Cầm cái gì ?”

Tim Xuân Mai đập thình thịch, cúi đầu dám đôi mắt sắc bén của Đại gia, đưa lời thoái thác cũ rích: “Nô tỳ gần đây ăn nhiều, buổi tối bụng đói, nên mang chút đồ ăn từ bếp lớn về. Đều là đồ thừa từ các nơi, gọi món riêng, quản sự bếp lớn sợ , dặn nô tỳ đừng phô trương… Mẫu nô tỳ nô tỳ đang lớn, ăn nhiều một chút cũng , chỉ cần đừng phiền chủ tử là .”

Trong chiếc giỏ mở nắp hai quả trứng trắng ngần, vài miếng bánh ngọt, hai củ khoai mật, đồ cũng nhiều, lời giải thích của Xuân Mai hợp lý, nhưng dù còn nhỏ tuổi, gặp chuyện thì hoảng loạn, mở miệng giải thích một tràng dài, ít nhiều cũng lộ vẻ chột .

Đôi mắt Thái Giới khẽ trầm xuống, phất tay, cho phép Xuân Mai trong, sải bước đến Đông viện. Xuân Diên cùng Liễu Yên lên thượng phòng, Phương thì ở trong phòng, thấy Đại gia đến giờ , vội bưng chén ở sương phong pha lâu đến: “Đây là phu nhân cho nãi nãi, tuy đại phu dặn uống ít , nhưng dù cũng là mới của năm nay, Xuân Diên tỷ tỷ pha một chén cho nãi nãi nếm thử một chút, nếu nàng sẽ cứ nhắc mãi.”

Ở Tây Bắc thứ như , nhiều đồ vật yêu thích của Liễu Yên đều vận chuyển từ kinh thành đến tốn nhiều công sức, Tưởng phu nhân khi còn trẻ hưởng qua , đối xử với nhi tức, đồ mới lạ nào đều để Liễu Yên chọn mới cất kho. Cuộc sống của Liễu Yên xa hoa, cung phụng còn hơn cả ở ngoại thư phòng.

Cái chén ngọc bích trong suốt như nước, lá một lá một búp tỏa hương thơm thoang thoảng, nóng bốc lên, nhấp một ngụm , môi răng còn vương hương, Thái Giới hiểu nghĩ đến trong phòng Phùng Mẫn hình như thường xuyên uống , chỉ khi đến mới pha một chén, bản nàng thường uống nước đun sôi để nguội. Hơn nữa, trong phòng nàng cũng hương liệu hương lộ gì đó, thông thoáng , ngoại trừ thỉnh thoảng mùi thuốc, thì chỉ mùi hương thoang thoảng nàng, mà mùi đó cũng đến gần mới ngửi thấy , so với nơi của Liễu Yên, thô lậu giống khuê các.

Trong lòng suy nghĩ những chuyện đó, hỏi một cách bâng quơ: “Vài ngày nữa là sinh nhật của nãi nãi các ngươi, bàn bạc xem định tổ chức thế nào ?”

Tâm tư của Phương vẫn luôn đơn giản, Đại gia , liền như đổ đậu mà kể : “Cũng bàn bạc gì nhiều, dù năm nào cũng tổ chức, một thời gian nữa phiên chợ ở phía tây thành, nãi nãi xem thử.”

“Mấy nha đầu các ngươi chuẩn gì cho nãi nãi các ngươi, vẫn là túi tiền quần áo?”

Cái giọng điệu quan tâm , Phương chút bực bội, mấy nàng nhiều tiền bạc, thể tự do , ngoài những thứ đồ thường dùng , cũng nghĩ gì mới lạ. Đại gia còn ý xem thường khác, chẳng cũng , năm nào cũng tặng trang sức, tặng những thứ trùng lặp, cũng quý giá và , nhưng cũng gì mới mẻ, chẳng tốn chút đầu óc nào.

Mỗi bước mỗi xa

Phương bĩu môi, vui vẻ trở : “Lúc Tây Châu lễ Phật, mấy vị đại sư đều Linh Đài của nãi nãi yếu, bảo bọn nô tỳ nhiều việc thiện, nãi nãi bèn nghĩ chép một ít kinh Phật, đến lúc đó thắp một cây đèn trường minh, thêm chút tiền nhang đèn cúng dường, ít nhiều cũng cầu một sự an tâm.”

Phương và Xuân Diên đều chữ, ngay cả bản Liễu Yên, từ nhỏ thể lâu, học thức cũng hạn, khi thành sống an nhàn, ít khi tĩnh tâm chữ, kinh Phật là do ai chép thì cần cũng , dù cũng từng chép .

Chỉ là, ở Tây viện bao giờ thấy nàng ở trong thư phòng, Phùng Mẫn ngày nào cũng vẫn luyện chữ ngừng nghỉ, một chút cũng thấy nàng nhiệm vụ gì thêm, thảo nào tiến bộ nhanh đến .

Loading...