Phùng Mẫn quen với việc Thái Giới thường xuyên biếu tiền tặng đồ, kho riêng của nàng nghèo nàn nay nhờ trở nên sung túc, trong tay dư dả tiền bạc, nàng cũng thể sắm những món đồ giá trị lớn, ví như Tây viện luôn lò riêng, nước nóng chạy bếp lớn mà lấy.
Đừng coi thường một chút nước nóng , thời tiết hiện tại cần thiết, tự đun thì phiền phức, một cái lò là một chuyện, củi và than bạc thì ngày nào cũng tiêu tốn, mỗi thứ đều qua mua sắm thu xếp, Tây viện giếng, gánh nước từ bên ngoài về, một chuỗi phiền toái. Lương tháng của Phùng Mẫn hạn, thể chi trả hết những khoản , việc dùng nước cũng eo hẹp.
Nếu Xuân Mai vô tình than phiền một để Thái Giới thấy, bây giờ nàng cũng sắm nổi cái lò. Mười lạng bạc, mỗi tháng đủ nuôi mười cái lò, Xuân Mai vui mừng khôn xiết. Tiền đưa trực tiếp tay nàng, qua bất kỳ ai, cũng yêu cầu ghi sổ sách ở tiền viện, là chu đáo, hợp ý Phùng Mẫn, chu đáo đến mức khiến cảm thấy bất an.
Thái Giới để tâm đến sự bất an của Phùng Mẫn, tiền đó cũng chỉ để nàng chi trả cho một khoản chi tiêu , ý của là nhiều chỗ để ý tới, mà Phùng Mẫn là quen chịu đựng, hy vọng ở trong nhà mà nàng sống thoải mái.
Hiện tại, mang những thứ đến, là ai từ bên ngoài đưa đến. Phùng Mẫn vén tấm lụa đỏ lên, cầm một món đồ chơi đùa, giật , khẽ nhíu mày, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Người đến tự nhiên ôm chặt lấy nàng, nghiêng đầu sang, giọng vui vẻ: "Ta từ bên ngoài về, là đồ từ kinh thành đưa tới? Nàng thấy thích thì cứ giữ .”
Dây chuyền vàng, mặt ngọc bội, tràng hạt xạ hương đỏ, còn nhẫn vàng ròng và cả lò sưởi tay tinh xảo, những thứ mà hôm nay nàng mới kiểm kê danh sách ở Thượng viện một lượt, nàng từng nghĩ cũng sẽ , dù những thứ cũng phổ biến, Tưởng phu nhân còn nỡ đem tặng khác, chỉ chia cho Thái Giới và Liễu Yên vài món.
Mà những món đồ của chừng còn hơn của Liễu Yên, những thứ mà Đông viện cũng , nàng thể nhận ? Phùng Mẫn thật sự cảm thấy nóng bỏng tay, vội vàng đặt chiếc đồng hồ vàng hình con ve xuống, đặt hai tay lên vai , ngẩng đầu đối mặt: "Những thứ đều là phu nhân cho , cũng , về cất .”
Lại năng khách sáo với , Thái Giới liếc những món đồ bàn, năm nào cũng gần như giống , khóa trong kho cũng chỉ ăn mòn, thấy nghĩ đến nàng, mà nàng , chút vui: "Đã cho nàng thì cứ nhận , khác cho là khác cho, của là của , đừng luôn đem so sánh với khác.”
Phùng Mẫn thể thẳng rằng vượt qua cả Liễu Yên để đưa đồ cho nàng, nàng dám nhận, chỉ uyển chuyển : "Đa tạ đại gia để ý, nhưng nhiều thế , cũng dùng hết, chỉ chọn một hai món là . Những thứ khác đợi nãi nãi về đưa nàng xem , xa nhà mấy ngày, trong nhà đều nhớ, nãi nãi cũng sẽ vui vẻ.”
"Nàng nghĩ cho nãi nãi của nàng, tất cả đồ ăn thức uống của nàng đều lấy từ của công, lương tháng tiêu xài dư dả, sống thoải mái. Còn nàng thì gì? Lại còn nghĩ cho khác.” Những thứ khác thì gì, của đồ của , nàng cũng mang ngoài chia sẻ, cảm thấy khó chịu trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-thiep/chuong-41-dua-nho-can-co-ban-dong-hanh-1.html.]
Vừa từ bên ngoài trở về, đầy sương gió lạnh lẽo, ngay cả môi cũng chút lạnh, liền thuận thế cắn một cái lên môi nàng, ngăn những lời từ chối lí nhí, chờ đến khi Phùng Mẫn mắt ngấn nước, mềm mại nép lòng dựa sát , mới thỏa mãn ôm một lúc, bảo nàng cất hết đồ .
Cuối tháng Chạp, những năm thời điểm gia đình mới bắt đầu chuẩn cho năm mới, sắm tết, dọn dẹp nhà cửa, nghĩ đến năm nay phụ lẽ sẽ ngoài công kiếm tiền, Phùng Mẫn đem những thứ chuẩn nhờ Xuân Mai, nhờ nhà Xuân Mai giúp mang một chuyến về nhà nàng. Mẫu Xuân Mai hành động nhanh, dám chậm trễ, thu xếp ngày hôm liền , buổi tối mang tin về cho Phùng Mẫn, còn mang theo một gói đồ.
Theo lý mà , phủ Thứ sử nên lén mang theo đồ đạc, nếu chuyện gì xảy thì khó mà giải quyết, nhưng luật pháp ngoài tình , mẫu Xuân Mai nghĩ đến nữ nhi, mang một bọc nhỏ: "Đều là chút đồ ăn, là di nương thích ăn, còn vải vóc giày vớ thì tiện mang, di nương đừng trách tội.”
Mỗi bước mỗi xa
Phùng Mẫn đương nhiên hiểu, hạ nhân bên cạnh Tưởng phu nhân càng cẩn trọng hơn, chịu mạo hiểm là hiếm , nhận lấy đồ bảo Xuân Mai dâng , thưởng một nắm tiền, mẫu Xuân Mai cảm ơn xuống.
Phùng Mẫn mở gói đồ , chỉ là một chút kẹo, bánh, mứt, đều là những thứ ăn nhưng mua nổi, bây giờ cầm trong tay, mất sự khao khát như , thế là nàng chia một ít cho mấy tiểu nha đầu và lão ma ma trong viện.
Ngày hôm khi Phùng Mẫn nhận đồ từ gia đình, Liễu Yên từ mẫu gia trở về, khi thỉnh an Tưởng phu nhân, Phùng Mẫn cũng ở đó.
Tưởng phu nhân hỏi thăm tình hình của Liễu Thiền, sức khỏe của Lý phu nhân, bảo Liễu Yên về nghỉ ngơi, đúng là một bà mẫu từ ái, đối xử khác gì với nữ nhi ruột, chỉ là theo Phùng Mẫn thấy, giữa bà tức vẫn chút cách, lẽ cuối cùng vẫn là khác bụng.
Giống như mẫu của nàng cũng yêu thương và nuông chiều nàng, đồng thời cũng yêu cầu cao, việc bếp núc thêu thùa, nàng thể học, những học mà còn học , cho dáng, sai vẫn đánh bằng roi mây, yêu thương càng sâu thì trách nhiệm càng lớn, mặc dù , gia đình vẫn thiết, nàng mười chín tuổi vẫn còn nũng bướng với phụ mẫu.
Rất nhiều chuyện thể chỉ bề ngoài, việc một quan trọng hơn việc họ gì, đây là điều Phùng Mẫn học từ Tưởng phu nhân. Đương nhiên thể Tưởng phu nhân ý kiến với tức phụ, chỉ là thể Liễu Yên thể lao lực, tự nàng chăm sóc cho bản là giúp đỡ .
Sắp đến Tết, việc phân phát lễ tết bận rộn từ hai tháng , Thái gia phô trương, nhưng một vị Thái tử ở đó thì thể khiêm tốn . Việc đón tiếp kéo dài đến tận một ngày năm mới, mới thời gian nghỉ ngơi.