Điển Thiếp - Chương 42: Đứa nhỏ cần có bạn đồng hành (1)
Cập nhật lúc: 2025-09-16 10:20:25
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào ngày Giao thừa, các khung cửa sổ dán màu đỏ, đám nha đầu lau dọn trong nhà sạch sẽ, khí lạnh của buổi chiều tràn ngập mùi khói thuốc của pháo nổ, các hạ nhân đều mặc quần áo mới. Quần áo quý của Phùng Mẫn mang đến từ sớm, gia công tinh xảo, vải cũng quý, một chiếc váy lụa đỏ hoa văn lớn nàng mặc nào, thấy đều vui vẻ, hôm nay Phùng Mẫn liền mặc chiếc váy , bên ngoài khoác một chiếc áo dài hoa mai màu trắng.
Tóc búi xanh biếc, mặt hồng tươi tắn, dáng mảnh mai cao ráo, cách ăn mặc thanh tú tôn lên càng trở nên rạng rỡ, hơn mấy phần so với ngày thường.
Tưởng phu nhân thấy nàng ăn mặc tươi tắn hoạt bát như , trong lòng vui, vốn dĩ hôm nay chút buồn bực, từ khi Lưu ma ma thể Liễu Yên trở nên ngày càng tệ vì lười nhác, vẫn luôn nghĩ cách khuyên nhi tức vận động một chút.
Chính bà thời gian rảnh cũng đưa nàng dạo nhiều hơn, nhưng là một bên nhiệt tình, Liễu Yên căn bản chịu những phiền toái , nàng cũng , đầu vẫn y như cũ, bà còn gì thì bên trốn về mẫu gia, sáng sớm nay Đông viện đang sắc thuốc. Vào dịp lễ tết lớn, cũng sợ kiêng kỵ, vì Liễu Yên thấu hiểu lòng , Tưởng phu nhân khá là buồn bực, đành mặc kệ nàng .
May mà còn một Phùng Mẫn, lời và hành động hợp ý bà, cũng chịu lời lải nhải của già, khỏi cảm thán: "Cây trong viện của con trồng xuống ? Nếu thích gì cứ bảo quản gia dẫn trồng là , dù căn viện hàng năm cũng dọn dẹp, gương mặt con như bông như hoa, đưa bàn tay đầy vết chai ngoài cho. mà, nếu sức lực như các con, những việc thể tự thì cũng tự , càng lười biếng tinh thần thì càng thể ườn, giống như đại nãi nãi của các con , hại vì quá nhàn.”
Tưởng phu nhân cũng bất lực , bà đối với nhi tức nay yêu cầu gì, mặc dù Phùng Mẫn, nhưng dù vẫn mong nhi tôn đích xuất, hề từ bỏ hy vọng bên phía Liễu Yên, do đó hy vọng nhi tức bảo dưỡng thể cho , thể sinh cho bà một trai một gái. sự việc trái ý , nhi tức cũng hiểu nỗi khổ tâm của bà chút xíu nào, khiến cảm thấy bất lực và oán trách?
Đối mặt với lời than vãn dường như như của Tưởng phu nhân, Phùng Mẫn còn kịp đáp lời, Liễu Yên đến, hôm nay nàng cũng trang điểm cẩn thận, trang sức lấp lánh, nhưng thể quá gầy gò, khiến cảm giác như trang sức và quần áo nhấn chìm, thấy lời của Tưởng phu nhân, trong lòng nàng tức giận, ngoài miệng : "Có vẻ mẫu ghét bỏ con , chẳng lẽ bây giờ là hơn? Việc dễ thôi, ngày mai con tìm thêm vài nữa đến hầu hạ mẫu , đỡ cho mẫu thấy con mà tức giận.”
Rõ ràng là thích ghen tuông hẹp hòi, ngoài miệng còn cậy mạnh, mới một loạn một thời gian, thêm vài nữa thì trong nhà còn yên ? Tưởng phu nhân đôi thê của nhi tử vì một câu của mà sinh hiềm khích, : "Có mỗi con thôi là đủ cho , để yên tĩnh một chút, sống lâu thêm vài năm nữa, chỉ là lo lắng cho mấy đứa con, sớm ôm tôn tử thôi, trông cậy khác, chỉ trông cậy con thôi.”
Thành nhiều năm con, là tử huyệt của Liễu Yên, chạm là đau, cũng từng bà mẫu thúc giục, mặt Phùng Mẫn càng khó chịu đựng hơn, những lời khéo léo cũng , may mà Tưởng phu nhân ý định khó, nhanh chuyển sang chủ đề khác. Liễu Yên một lúc thoải mái, lạnh lùng liếc Phùng Mẫn một cái, sang một bên xuống.
Cổng thành cháy lan đến cả cá trong chậu, Phùng Mẫn cảm thấy ánh mắt thiện của Liễu Yên, chút vô tội, nàng ở trong phòng, sân xem đám nha đầu cho mèo cho chim ăn.
Lúc trời sẩm tối, bữa cơm tất niên bày ở chỗ Tưởng phu nhân, trong phủ nhiều chủ nhân, nam nữ chia thành hai bàn, một tấm bình phong bằng lụa mỏng ngăn cách hai bàn đầy ắp món ăn thịnh soạn, Phùng Mẫn đang tựa lưng ghế chuyện với Hồng Anh, thấy tiếng nha đầu chào hỏi ngoài cửa và vén rèm lên, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt thẳng tắp sang của Thái Giới.
Cả căn phòng đầy , đều động tĩnh ở cửa thu hút, Phùng Mẫn thoáng một cái, thu ánh mắt về, đợi một lúc, thấy Liễu Yên động tĩnh, nàng mới bước lên đỡ áo choàng của Thái Giới treo lên, thỉnh an Tưởng phu nhân, cùng chuyện với Liễu Yên, tiến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-thiep/chuong-42-dua-nho-can-co-ban-dong-hanh-1.html.]
Chưa bao lâu, Thứ sử đại nhân cũng đến, trong phòng trở nên náo nhiệt, đầu tiên là Thái Giới dẫn theo Liễu Yên và Phùng Mẫn, quỳ lạy chúc mừng năm mới hai trưởng bối trong nhà, đó là các hạ nhân chức vụ trong phủ, quỳ xuống đầy khắp sàn. Sau khi phát tiền thưởng xong, Thứ sử đại nhân lên tổng kết một năm, những thứ khác thì , nhưng trong nhà quá ít, nhắc đến vấn đề con cái, chỉ Thái Giới và Liễu Yên dặn dò một , Phùng Mẫn cũng ngoại lệ, cũng vài câu khích lệ, khiến áp lực bỗng dưng tăng lên.
là dịp năm mới, mấy lớn hiu quạnh, phu thê Thứ sử qua nửa trăm tuổi, gối trống rỗng, ngay cả tiếng đàn hát cũng xua tan cảm giác trống vắng, Thứ sử đại nhân ăn xong liền tiền sảnh, uống rượu cùng vài phụ tá môn khác.
Hậu viện thú vị, Tưởng phu nhân thấy vô cùng nhàm chán, bảo Lưu ma ma bế đại tôn tử đến trêu đùa một lúc, đó là một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh, đầu to như đầu hổ, sợ lạ, mắt mở to khắp nơi, đáng yêu.
Hồng Anh cầm bánh ngọt trêu nó, mắt nó cứ theo bánh ngọt từ đông sang tây, lạ lẫm, trong phòng cuối cùng cũng chút tiếng , Tưởng phu nhân xếp bằng sạp, chỉ huy nhi tức: "Đứa nhỏ cần bạn đồng hành, cả hai con đều bế thằng bé một chút , chừng nào đó sẽ tin vui.”
Phùng Mẫn dồn ép, sự vây quanh khúc khích của các nha đầu, bế đứa bé lòng, khá nặng, bàn tay nhỏ mũm mĩm của tiểu tử nắm lấy cổ áo của Phùng Mẫn, mắt chớp chằm chằm nàng, chằm chằm chằm chằm, chảy cả nước dãi cắn mặt Phùng Mẫn.
Phùng Mẫn vội vàng nghiêng đầu , lau nước dãi mặt nó, nhét tay nó một miếng bánh táo đỏ. Hồng Anh tiến lên, kinh nghiệm : "Chắc là mọc răng , nước dãi sẽ nhiều hơn.”
Liễu Yên đám đông, một chút cũng cảm thấy đứa bé mũm mĩm đó gì đáng yêu, đặc biệt là khi thấy nước dãi nhỏ lên Phùng Mẫn, nàng thoải mái, ngửi thấy mùi sữa ngấy đó, trong dày cũng chút khó chịu, trong lòng kháng cự, cuối cùng vẫn bế.
Tưởng phu nhân vô tình liếc thấy biểu cảm ghét bỏ của nhi tức, nụ dừng , trong lòng cũng bực , cái sự bảo vệ hề do dự , ít nhiều cũng thu một chút.
Mỗi bước mỗi xa
Náo nhiệt đến canh ba, Tưởng phu nhân chịu nổi ngủ, tản về viện của . Xuân Mai vẫn quên sự náo nhiệt: "Nghe tối nay ở bờ sông Vân Dương b.ắ.n pháo hoa, còn thuê thuyền hoa để thả hoa đăng, còn vui hơn cả lúc hội chợ đây nữa, mấy biểu của nô tỳ đều cả, đáng tiếc chúng thể ngoài, bên ngoài náo nhiệt đến mấy cũng thấy.”
Năm mới của các gia đình giàu náo nhiệt và sung túc, quy củ cũng lớn, Phùng Mẫn nghĩ sẽ cơ hội để xem, lúc cũng khao khát lắm, chuyện đùa với Xuân Mai đến cửa viện, liền thấy bậc thềm cao ráo thanh thoát, chờ đợi từ bao giờ.