Ngoài  , Đắc Quán cũng khiến   bất ngờ.
 
Ta bảo nó  cái nĩa gỗ để  săn, nó  một    mấy thứ đồ chơi: "Đây là nĩa sừng trâu, đây là nĩa ba chĩa, đây là chùy  băng, đây là ná cao su."
 
Ngay cả Triệu Đắc Thiên,  vốn  chút nghiêm khắc  mặt   , cũng  khỏi ngạc nhiên: "Đệ nghĩ  kiểu gì ?"
 
Đắc Quán ưỡn ngực: "Lúc   lang thang  thấy   dùng, nên   theo thôi, nhị ca,  lên núi thử ?"
 
Thử thì thử.
 
Triệu Đắc Thiên cũng là  sảng khoái,   hai lời liền dẫn Đắc Quán lên núi, hai canh giờ , hai   vác một túi lớn chiến lợi phẩm về nhà.
 
Ta mở túi  xem, ồ, bốn con thỏ rừng, sáu con gà rừng, bảy tám con chim béo ú   tên gì, thu hoạch thật  nhỏ.
 
Thịt thỏ nạc,  định  thịt khô ướp gió; mỡ gà rừng dày, dùng để luyện mỡ gà là  nhất; còn mấy con chim , thì mặc kệ hai   họ   gì thì , nướng ăn   ăn đều , chắc chừng đó cũng  đủ để Đắc Quán nhét kẽ răng.
 
Đắc Vạn tan học về nhà, thấy sự  đổi trong nhà, vẻ mặt thư sinh của  hiện lên muôn vàn vẻ kinh ngạc.
 
"Tất cả đều nhờ nhị tẩu của con đấy!"
 
Bà mẫu sung sướng   giường vuốt ve chiếc gối vải hoa mới do   cho bà.
 
"Nhờ nhị tẩu vất vả !"
 
Đắc Vạn cái gì cũng , chỉ là cái thói quen hễ động tí là hành lễ với   của  thật sự khiến  khó chịu,   gì, chỉ là thấy khách sáo quá thôi.
 
Vì ,    tự nhiên xua tay với : "Người một nhà   chuyện khách sáo. Tiền học phí tháng   đủ ,    cứ yên tâm học hành, đừng   chép sách thuê nữa, ảnh hưởng đến việc học."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/12.html.]
Đắc Vạn ngẩn ,  đầu  mẫu  , bà mẫu đang bận vuốt ve chiếc gối vải hoa mới,  rảnh để ý đến ;    nhị ca, nhị ca đang bận  đậu phụ, càng   thời gian để ý đến ; bất đắc dĩ,  chỉ  thể dùng ánh mắt hỏi    út.
 
Đắc Quán  hì hì đ.ấ.m vai : "Thật đó! Nhị tẩu còn định đưa   trấn học nghề mộc với ông Lý thợ mộc nữa đó,    cũng ở trấn giống !"
 
"Tiền học nghề  đủ ?"
 
"Ông Lý thợ mộc bao ăn bao ở, nhưng đợi  học thành tài ,   thợ mộc  công cho ông  ba năm."
 
Đắc Vạn cảm động, khuôn mặt trắng trẻo của  vì kích động mà đỏ bừng,  lấy từ trong n.g.ự.c  một thỏi bạc trịnh trọng đưa cho : "Sau  nhị tẩu đừng lo lắng về tiền học phí của  nữa, mấy hôm    đầu trong kỳ thi tháng, thư viện  chỉ miễn học phí một năm cho , còn phát năm lượng tiền thưởng nữa. Tiền  để ở nhà, nhị tẩu xem xét mua thêm đồ dùng trong nhà."
 
"Gì cơ?"
 
Trong phút chốc, tất cả   trong phòng đều sững sờ. Năm lượng tiền thưởng học tập?
 
Trường học  hào phóng quá ,  tay rộng rãi đến .
 
"Tiền thưởng học tập của trường mới  từ mấy năm ,   là do nhà hào phú ở kinh thành tài trợ. Con trai nuôi của  Hai Trần là học sinh đầu tiên của trường  nhận tiền thưởng đó."
 
"Ồ,    đó, Đỗ Chi An mà!" Đắc Quán giành lời : "Hồi nhỏ       lưng,   điên điên khùng khùng của  còn lấy gậy đánh  nữa. Hắn    đỗ cử nhân về kinh thành  ?"
 
Đắc Vạn gật đầu: "Phải,  là học sinh xuất sắc nhất của thư viện Cô Trúc."
 
"Nhị ca cũng giỏi mà, cả mười mấy dặm xung quanh đây,   mấy  tú tài trẻ tuổi như ."
 
Bà mẫu   giường vui mừng vỗ đùi: "Mập   chắc  mập, mập  mới chắc ăn, Tam Nhi , phụ  con lúc còn sống thường khen con đầu óc lanh lợi, chủ ý  ho, cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ thành tài."
 
Ta , nhét  bạc  tay bà mẫu: "Mẫu  ơi, vẫn là mẫu  giỏi nhất, mẫu  là trụ cột của cả nhà, tiền  mẫu  giữ ."
 
"Hừ, ai rảnh rỗi  ông bụt chùa nhà, ai  chủ nhà  đó lo,   mẫu  lười lo lắm."