Bà mẫu rõ ràng là đang vui như mở cờ trong bụng, nhưng  cố tình trách móc  đẩy  bạc cho .
 
Ta  chút do dự. Vừa mới  cửa  hơn hai tháng mà   chủ gia đình,  quê nhiều chuyện,  khi nào  rước thị phi  ?
 
 ngước mắt  lên ánh mắt tha thiết chờ mong của cả nhà, chút do dự  liền tan biến trong nháy mắt.
 
Đóng cửa tự  sống, ai   ai chứ!
 
Người Nhà họ Triệu đầu óc đều  lanh lợi, Triệu Đắc Thiên tuy   chữ nhiều, nhưng  cái  việc chắc chắn, tháo vát, là   thể gánh vác việc lớn. Giờ việc buôn bán đậu phụ của nhà,   thể tự  quán xuyến  .
 
Vì   nghĩ đến việc mua thêm mấy mẫu đất dốc trồng cây mơ.
 
Ai ngờ   đề xuất ý định mua đất, Triệu Đắc Thiên liền : "Nhà   hai mẫu đồi trồng mơ , nhưng mơ  no bụng,   dễ hỏng, trồng cũng chẳng  hứng thú."
 
"Mình  mơ khô, mơ rim thì dễ bảo quản hơn   ? Hạt mơ cũng  thể  chè hạnh nhân, một bát chè hạnh nhân ở trấn cũng bán  mấy đồng tiền đó. Với   thấy mơ ở thôn Đào Thủy  ngọt hơn mơ bán ở mấy sạp hàng bình thường."
 
Nhắc đến chuyện , bà mẫu liền đắc ý : “Thôn Đào Thủy     mấy lò nung vôi,   đất ở sườn đồi lẫn vôi, nên mơ ở đây mới ngọt độc đáo . Chỉ  điều đường núi khó , mà thứ    để  lâu, nên mỗi năm chỉ ăn tươi  thôi."
 
Càng   càng động lòng: "Mẫu  ơi, con  mua thêm hai mẫu thử xem."
 
Bà mẫu  vẻ do dự: "Mua đất thì mẫu   phản đối, nhưng  là con mua đất trồng lúa ."
 
"Mẫu  tin con , mua đất đồi  ạ."
 
Bà mẫu nghiến răng: "Đừng hỏi mẫu  nữa, con  bản lĩnh thì tự quyết định ."
 
Đất trồng mơ  sườn đồi ở thôn Đào Thủy quả nhiên rẻ hơn ruộng lúa  chân núi, ba lượng bạc là mua  hai mẫu . Vì bà mẫu   ,  bèn liều  kiên trì mua hai mẫu đất đồi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/13.html.]
Ngày mua đất về, Triệu Đắc Thiên cũng mang tin  lành từ trấn về.
 
"Bác Lưu bán thịt ở trấn dẫn bọn   mấy quán ăn nhà hàng quen của bác , đậu phụ nhà   thơm  mềm  trơn, độc nhất vô nhị, giờ   ba nhà đặt đậu phụ của  , mỗi ngày  thể kiếm thêm sáu bảy chục đồng tiền."
 
"Bác Lưu nào ạ?"
 
“Nhắc đến bác Lưu, thì hai nhà  vẫn còn chút quan hệ họ hàng vòng vèo, con gái bác  gả cho cháu ngoại của  ngoại họ Trần."
 
Nghe ,   khỏi mừng rỡ trong lòng: "Xem   nhà quê vẫn tình nghĩa thật, hôm nay song hỉ lâm môn, chúng   ăn mừng thôi."
 
Triệu Đắc Thiên  dáng vẻ hớn hở của ,  khỏi  cong môi ,  lấy từ trong gánh  một bộ lòng heo lắc lắc  mắt : “Tôia nay ăn thêm món ngon."
 
Ta: "..."
 
Có lẽ là  hoa mắt, cũng  thể là  suy diễn nhiều,    thấy trong mắt nam nhân thô kệch   chút vẻ cưng chiều  nhỉ?
 
Tối hôm đó,  bận rộn trong bếp,  một bàn thức ăn thịnh soạn hơn cả ngày Tết.
 
Dưa chuột trộn tai heo, gan heo xào giấm, lòng già xào hành, tim heo luộc, nấm xào, mướp xào tôm và canh trứng, bà mẫu còn vui vẻ sai Đắc Quán sang nhà  nấu rượu ở thôn bên cạnh mua hai vò rượu đục.
 
Đắc Vạn về thư viện, Đắc Quán hai ngày nữa cũng đến nhà ông Lý học nghề, bữa cơm  coi như là tiễn đưa Đắc Quán.
 
Trong nhà oi bức,  bày bàn ăn  bên cạnh giàn dưa leo trong sân, đợi thức ăn và rượu ấm xong xuôi, cả nhà quây quần bên bàn ăn, chuẩn  thưởng thức một bữa tiệc gia đình thật ngon.
 
Ai ngờ,   còn  động đũa,  thấy một chiếc xe ngựa dừng  bên ngoài cổng lớn.
 
Lát , một ông lão gầy gò mặc áo bào màu đỏ tía nhảy xuống xe, thò đầu   ngó quanh sân với ánh mắt láo liên.
 
Triệu Đắc Thiên  dậy, trầm giọng hỏi một câu: "Ai ?"