"Hả? Chuyện  tám đời , chỉ là mấy ngụm sữa thôi,  quên lâu ."
 
"Thím quên, nhưng  thì  quên ."
 
Trên núi ở thôn Đào Thủy mọc  nhiều hoa cúc dại,  mùa thu   hái  nhiều.
 
Sau khi Thu Muội  ,  lấy hoa cúc khô  pha nước cho bà mẫu rửa mắt mỗi ngày, còn dùng đậu xanh   mấy món ăn.
 
Trong đó  một đĩa lạp xưởng đậu xanh, cả nhà ăn xong đều khen  ngớt.
 
"Con dâu thứ hai, món   thế nào ,  mềm  trơn  dai,  còn thơm mùi đậu xanh nữa, ngon quá."
 
"Mẫu , mấy ngày nữa con sẽ  cho mẫu  ."
 
Ta cố ý giữ bí mật, mấy ngày tiếp theo liên tục dùng lạp xưởng đậu xanh   hơn chục món ăn khác .
 
Lạp xưởng đậu xanh xào giấm, cuốn thịt lạp xưởng đậu xanh, lạp xưởng đậu xanh xào rau cải, lạp xưởng đậu xanh hầm đậu phụ, canh lạp xưởng đậu xanh, lạp xưởng đậu xanh chua ngọt, lạp xưởng đậu xanh chiên, lạp xưởng đậu xanh om...
 
Bà mẫu tâm phục khẩu phục, liên tục giơ ngón tay cái khen ngợi .
 
"Hỉ Nhi , Nhà họ Triệu  phúc mới cưới  con về  dâu."
 
Hiếm khi bà mẫu khen ,  ngượng ngùng e thẹn: "Mẫu , con chỉ thích mày mò  đồ ăn thôi. Món  là con cải tiến từ cách  đậu phụ mà  đấy ạ, đầu tiên ngâm đậu xanh cho nảy mầm, bỏ vỏ, xay thành nước, lọc bỏ bã, lấy bột,  đó pha bột với nước  tráng thêm canh mỏng là . Bánh lạp xưởng đậu xanh   dai  mềm,  thể chiên,  thể rán,  thể xào,  thể hầm, cách ăn nhiều lắm ạ."
 
Triệu Đắc Thiên liếc mắt là  thấu tâm tư nhỏ bé của .
 
“Nàng  mang lạp xưởng đậu xanh của  đến quán ăn vặt của phụ  để bán?"
 
Ta kiêu hãnh ưỡn ngực: "Món lạp xưởng đậu xanh độc nhất vô nhị,  nghĩ thực khách  thích ăn ?"
 
Triệu Đắc Thiên  chằm chằm  bộ n.g.ự.c căng tròn của , khẽ nuốt nước miếng: "Chắc chắn thích."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/22.html.]
Ngày hôm ,  và Triệu Đắc Thiên cùng xe ngựa chở đậu phụ  trấn Đào Nguyên. Buổi trưa hôm đó, quán ăn vặt  treo thực đơn mới lên tường.
 
Có vị khách tò mò  thử món mới, gọi một đĩa lạp xưởng đậu xanh chiên,  ăn thử, ôi chao, món ăn vặt  giòn tan ngon miệng,  còn thơm nồng nàn mùi đậu xanh nữa.
 
Quan trọng là, giá cả của nó   chăng, sáu đồng tiền một đĩa. Thứ  thiếu nhất  đời  chính là những  sành ăn, dân dĩ thực vi tiên mà.
 
Có  dẫn đầu, những khách hàng khác cũng  lượt nổi lòng hiếu kỳ.
 
Trong chốc lát, một   gọi món cuốn thịt đậu xanh; một   gọi món đậu xanh chua ngọt; thậm chí   hào phóng còn gọi hẳn một bàn tiệc đậu xanh tám món.
 
Phụ    dòng  chen chúc trong quán,  khỏi vui mừng lắc đầu nguầy nguậy: "Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử."
 
Ta: "...Thôi , ai nhiều tuổi hơn thì  đó  đúng."
 
Bây giờ Đắc Vạn và Đắc Quán đều ở trấn ,  và Triệu Đắc Thiên rời khỏi quán ăn vặt,  đến thăm thư viện Cô Trúc và nhà thợ mộc họ Lý.
 
Nhà   món ăn mới,  thể quá keo kiệt,  mang đến cho phu tử trong thư viện và phu thê thợ mộc họ Lý nếm thử.
 
Thư viện  nhiều quy tắc, chúng   gặp  Đắc Vạn, chỉ nhờ ông lão giữ cổng đưa .
 
Còn ở nhà họ Lý tại trấn Đào Nguyên, thợ mộc họ Lý đang dạy Đắc Quán  khóa Lỗ Ban trong một cái lều gỗ.
 
"Lý thúc, Đắc Quán nhà cháu  gây phiền phức gì cho chú  ạ?"
 
Triệu Đắc Thiên đưa một lồng nhỏ đựng lạp xưởng đậu xanh cho thợ mộc họ Lý, ân cần hỏi như một  trưởng .
 
Thợ mộc họ Lý cũng là  thật thà, ông : "Thằng nhóc  lanh lợi lắm, chỉ là đôi khi  lười biếng thôi."
 
"Nó lười biếng thì thúc cứ việc đánh nó thật mạnh, đừng  xót."
 
"Ha ha ha, chỉ sợ mẫu   xót con trai út thôi đấy."
 
Hơn một tháng  gặp, Đắc Quán dường như cao lớn hơn,  thể thấy cuộc sống của  ở nhà thợ mộc họ Lý khá , vì phu thê thợ mộc họ Lý   con cái, ngày thường đồ ngon vật lạ đều dành cho Đắc Quán, xem  họ  xem Đắc Quán như con ruột .