Triệu Đắc Thiên cũng từng nhắc đến chuyện riêng với , nếu   họ sống  với , sẽ để Đắc Quán lo việc dưỡng lão tiễn đưa cho sư phụ và sư mẫu.
 
Đương nhiên, đó đều là chuyện  .
 
Ra khỏi nhà thợ mộc họ Lý, Triệu Đắc Thiên dặn  về quán ăn vặt nghỉ ngơi , còn  thì bí mật    .
 
Đến khi mặt trời lặn,  mới trở về,  tay còn xách mấy cái gói lớn mới tinh. Trên đường về nhà, vẻ mặt  lộ rõ vẻ vui mừng khôn tả, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn bình thường  nhiều.
 
Ta ngạc nhiên: "Có chuyện vui ?"
 
Hắn  đầu   : "Có nàng ở đây, ngày nào cũng là chuyện vui."
 
Ta: "..."
 
Người  uống nhầm thuốc  ,  đột nhiên   những lời tình tứ khiến   đỏ mặt tía tai thế ?
 
 đến , khi   thấy tấm chăn lụa đỏ thắm và cặp nến long phụng trong phòng thì hiểu  tất cả.
 
Triệu Đắc Thiên đây là —
 
Muốn động phòng?
 
Hai má  lập tức nóng bừng,   giường đất ngượng ngùng   giấu tay chân  .
 
"Ngày thành     mặt,   nàng chịu ấm ức ."
 
Khuôn mặt Triệu Đắc Thiên lúc  cũng đỏ ửng, nhưng dù   cũng là nam nhân thô kệch,  thể để thê tử nhỏ e lệ như  chủ động , vì   bước  ôm lấy eo , bế bổng  lên giường đất.
 
Giường đất nóng hầm hập, cơ thể hai chúng  cũng nóng ran.  vặn vẹo trong lòng , nửa đẩy nửa đưa: "Trước đây      thương ? Sao thế, khỏi  ?"
 
Triệu Đắc Thiên thổi tắt cặp nến long phụng đang chảy nước mắt sáp màu đỏ tươi, ghé  tai   khẽ: "Khỏi  , nàng thử chẳng  sẽ  ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/23.html.]
Ta: "..."
 
Thử thì thử!
 
Đã thành  bốn năm tháng , nếu  thử nữa, ngay cả ông trời cũng  sốt ruột  !
 
Ta  phát hiện  một sở trường của Triệu Đắc Thiên. Đó là  hình như  sức lực vô tận. Mỗi ngày  cùng mấy thím  mười mấy thùng đậu phụ,   mấy chục cái bánh lạp xưởng đậu xanh, đến  vẫn  hề mệt mỏi, ngày nào cũng quậy đến tận đêm khuya.
 
Haiz, thật là  phiền phức mà.
 
Ta cuối cùng cũng hiểu thế nào là nỗi buồn ngọt ngào.
 
Thôn Đào Thủy dần dần bước  mùa đông, đến tháng Chạp,  khách ngưỡng mộ đến quán ăn vặt ăn lạp xưởng đậu xanh càng ngày càng đông, mắt của bà mẫu cũng ngày càng sáng hơn.
 
Một ngày nọ, núi đột nhiên đổ tuyết lớn, Triệu Đắc Thiên dậy thật sớm  sân xúc tuyết, còn  thì ở trong bếp  một nồi canh lạp xưởng đậu xanh thịt xông khói nóng hổi.
 
Tháng Chạp ở thôn Đào Thủy nhà nào cũng  tục lệ mời khách, vì trong năm bà con lối xóm luôn giúp đỡ lẫn , hôm nay  giúp , ngày mai  giúp , ngày    giúp , mà  nhà quê thật thà, đa phần sẽ  ngại ngùng nhận tiền công.
 
Cho nên đến tháng Chạp, dù nhà nào nghèo đến , cũng sẽ nhiệt tình mời nam nhân nhà khác đến ăn cơm.
 
Hôm đó Triệu Đắc Thiên dọn tuyết xong,  xong đậu phụ, lạp xưởng đậu xanh, liền đến nhà chú Vương trong thôn ăn cơm, còn  và bà mẫu thì  quanh lò sưởi  giường đất may chăn.
 
Ngoài cửa sổ cảnh tuyết như ngọc, trong giường đất lò sưởi đỏ ấm, vốn là một cảnh  thôn quê hiếm .
 
Chuyện gì thế , đột nhiên trong sân truyền đến tiếng bước chân lách tách, ngay  đó  một nữ nhân vén rèm cửa  nhà, vui vẻ gọi: "Mẫu , mẫu , con về  đây!"
 
Bà mẫu ngẩn ,  cũng ngẩn , lát , một nữ nhân đầu quấn khăn hoa, tay xách một cái gói vải xám vội vã bước  nhà.
 
"Cô là ai?"
 
Bà mẫu nhíu mày  kỹ, nữ nhân  mặt đỏ bừng vì lạnh, hít hà mũi, lập tức tiến lên đẩy  ,   toe toét ôm lấy eo bà mẫu. "Mẫu , con là A Liên, con dâu thứ hai của mẫu  đây ạ. Mắt mẫu  khỏi  ạ? Ôi chao, chắc chắn là do con ngày nào cũng bái Phật nên cảm động  ông trời, ông trời mới ban phước lành  xuống. mẫu  ơi,   con   nữa , chúng  cùng  sống cuộc sống ấm no hạnh phúc."
 
Ta: "..."