Nhân lúc mấy  sai nha đang bận rộn chỉ huy xe ngựa hái mơ chở mơ,  kéo phụ    một chỗ vắng vẻ.
 
"Phụ , chuyện  rốt cuộc là thế nào?"
 
Phụ   hạ giọng : "Trước  chẳng     với con  , ông già béo trong làng con  lai lịch  nhỏ,      uống rượu với Hình bộ đầu,  say rượu lỡ miệng  ông già đó  chút quan hệ với hoàng thất, cho nên  để ý. Đợi hai mươi mẫu mơ   chín tới,  hái một giỏ mang đến cho ông  nếm thử. Con xem,   đúng là đánh bừa mà trúng đó ?"
 
Ta kinh ngạc đến ngây : "Người hoàng gia ? Sao  thể chứ?"
 
"Sao   thể? Thôn Đào Thủy cách kinh thành  xa, dân phong thuần phác, sơn thủy hữu tình, là nơi dưỡng lão  nhất . Con    , mỗi độ hè về đều  quý nhân từ kinh thành đến thôn Đào Thủy tránh nóng, ở ngay nhà họ Trần phía tây thôn đấy."
 
Nghĩ đến cái sân ba gian nhà họ Trần,  bán tín bán nghi: "Nghe như mơ ."
 
Phụ   chọc chọc  trán ,  giận  buồn : "Người  đưa cho con cả đống bạc trắng thế , còn giống mơ ?"
 
Ban đầu  còn lo lắng hai mươi mẫu mơ  sẽ  hỏng, nào ngờ trong một đêm chúng  biến thành mấy thỏi bạc lớn nặng trịch trong tay .
 
Tổng cộng ba mươi lăm lượng bạc đó.
 
Hiện giờ, đậu phụ và bánh lọt đậu xanh của Nhà họ Triệu mỗi tháng kiếm  sáu bảy lượng bạc, cộng thêm ba mươi lăm lượng , năm nay chúng  kiếm  hơn một trăm lượng bạc.
 
Ở chốn thôn quê , nhà  xem như là một gia đình khá giả. Có điều, cuộc sống đúng là quá vất vả. Nhất là Triệu Đắc Thiên, cả năm nay  gầy hẳn , còn  thì ngược , eo to  những hai vòng.
 
Vậy mà, bà mẫu và  vẫn luôn phần cho  những món ăn béo bổ nhất trong nhà.
 
Ta nũng nịu: "Mẫu  , từ nay canh thịt dê để nhị ca uống , nhà   vất vả nhất."
 
Bà mẫu hừ một tiếng: "Nó là nam nhân con trai thô kệch, uống canh thịt dê  gì? Con đang mang thai,  tẩm bổ nhiều . Đừng sợ béo, đẻ xong tự khắc gầy  ngay  mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/28.html.]
 
"Nhỡ  con  gầy  thì  ạ?"
 
Vừa  dứt lời, Triệu Đắc Thiên  đậu hũ xong, mồ hôi nhễ nhại   nhà. Hắn ghé tai ,  đầy ẩn ý: "Mập mạp một chút chẳng  càng  ?"
 
Nghe xong,  lườm  cháy mặt. Đầu óc đúng là  nghĩ vớ vẩn, mệt quá hóa hồ đồ !
 
Tháng tám,  một đêm đau đớn kêu gào,  hạ sinh một bé gái trắng trẻo bụ bẫm, bà mẫu  mừng đến phát điên.
 
Bà hễ  thời gian rảnh là  sà  đám đông, miệng lúc nào cũng kể về cháu gái nhỏ A Phan của .
 
Bà con lối xóm hỏi thăm: "Bà ăn cơm  ạ?"
 
Bà xoa bụng  hớn hở:  "Ăn , ăn bánh sữa dê. Sữa dê là ông ngoại của con A Phan nhà  mang đến đấy, cháu   , con bé A Phan nhà  nó ăn ngoan ngủ kỹ lắm, yêu c.h.ế.t   ."
 
Cô nương nhà bên sang mua đậu hũ hỏi: "Thím ơi, cho con ba bìa ạ."
 
Bà từ tốn   sạp đậu hũ: "Ăn đậu hũ bổ lắm, mua thêm hai bìa nữa  con? Ăn nhiều , mặt mũi sẽ xinh xắn như cháu gái nhỏ nhà thím ,  trắng trẻo  mịn màng, ai  cũng  cưng nựng."
 
Thỉnh thoảng    đường ghé  xin nước uống: "Bà lão  bụng quá."
 
Bà  tít cả mắt: "Ấy dà,  ngoài ai mà chẳng khó khăn.   cô cháu gái bé bỏng, xinh xắn như búp bê , chỉ mong nó cả đời gặp    bụng thôi."
 
Ta ôm A Phan  giường,  đến mức  nhấc nổi : "Mẫu  , mẫu  đừng lúc nào cũng A Phan A Phến nữa, mẫu  cũng  lo cho lão tam một chút chứ. Mấy hôm    kinh thành thi hương,   thế nào ."
 
“Ôi dào, thằng Ba còn trẻ,    đỗ thì còn  , nó còn non nớt lắm,  sánh  với con A Phan bé bỏng của bà chứ."