Nghe đến hai chữ "quan phủ", tên vô  sợ xanh mặt,   úp mặt  bùn đất, lảm nhảm van xin: "Xin cô, xin cô... chuyện   lớn chuyện, thanh danh của cô cũng  hủy hoại đấy... ,  bồi thường tiền cho cô..."
 
Nếu    thì thôi,  mở miệng,  càng sôi máu.
 
Ta đạp mạnh   , giận dữ quát: "Kẻ gây chuyện là ngươi, kẻ mất mặt cũng là ngươi,  ăn ngay  thật thì sợ gì chứ! Ta thấy ngươi    đầu giở trò đồi bại với nữ nhân nhà lành, đợi  đến công đường thì ngươi liệu hồn!"
 
Nghe   , nam nhân  bên cạnh khẽ gật đầu, lộ vẻ tán thưởng. Thế là  kéo lê tên vô  bất tỉnh nhân sự đến nhà Lý trưởng trong thôn.
 
Lý trưởng đang  đánh cờ với một ông già béo tròn  gốc cây hòe đầu làng. Nghe  kể  sự tình, ông  cúi xuống lật mặt tên vô  lên: "Đây chẳng  là Hầu Tam ở làng Hạ Hà ? Dám đến làng Đào Thủy  gây chuyện, chán sống  ?"
 
Ông già béo tròn đang bực ,  xen : "Loại lưu manh , cứ tống lên quan phủ đánh cho tám mươi trượng mà chết! Nhanh lên, đến lượt ông  cờ !"
 
Lời còn  dứt, từ đám  vây xem, mấy nam nhân lực lưỡng bước , họ nhanh chóng kéo xềnh xệch tên Hầu Tam đang sợ đến tè  quần  mất.
 
Trời nóng như đổ lửa, Lý trưởng  theo đám   xa,  lau mồ hôi    với  nam nhân cao lớn bên cạnh : "Đắc Thiên, sửa cầu xong  ? Hôm nay thê tử   hù dọa, mau đưa thê tử  về nhà ."
 
Nam nhân da ngăm đen ngớ , hỏi : "Thê tử ai cơ ạ?"
 
Lý trưởng cũng ngạc nhiên, chỉ tay  Triệu Đắc Thiên,   chỉ  , Phan Hỉ Nhi: "Sao thế? Ngốc nghếch  ? Thê tử  đấy!"
 
Về đến nhà, Triệu Đắc Thiên vội vã  phòng, hạ giọng hỏi bà mẫu: "Mẫu  ơi, chuyện gì xảy  thế ạ?"
 
Bà mẫu ngơ ngác: "Chuyện gì là chuyện gì?"
 
“Nữ nhân  là thế nào?"
 
"Hây, là thê tử mẫu  cưới cho con đấy, con quên  ? Hôm con  sửa cầu, lúc  khỏi nhà mẫu   hỏi '  cưới thê tử ' đấy, con còn  bảo '' mà, thế là mẫu  cưới thê tử về cho con đây! Tốn mất một lượng bạc đấy nhé! Con  mẫu   ,   đừng  để thê tử chạy mất đấy, con bé  xinh xắn,  còn nấu cơm ngon nữa chứ—"
 
"Nhà  lấy   tiền cưới thê tử ạ?"
 
"Mượn nhà lão Trần."
 
"..."
 
Tiếng hai mẫu tử con  chuyện trong phòng thỉnh thoảng lọt qua khe cửa sổ rách,  coi như   thấy, rửa mặt xong liền bắt tay  nấu cơm .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/4.html.]
Vì chuyện của tên Hầu Tam, cá  bắt  buổi chiều hỏng mất quá nửa, may mà mấy con gà mái hôm nay đẻ thêm hai quả trứng, nếu  thì đúng là " bột cũng khó gột nên hồ".
 
Lúc khói bếp bắt đầu lan tỏa khắp thôn, thằng tư Đắc Quán ngửi thấy mùi thơm liền chạy về: "Nhị tẩu   thấy nhị ca về nên tẩu mới nấu nhiều món ngon thế  ?"
 
Nhìn mâm cơm với cá sông nhỏ hầm, trứng xào rau dại, đậu trộn dưa muối, canh trứng và bánh ngô, Đắc Quán nuốt nước miếng ừng ực.
 
Ta đỏ mặt, lườm nó một cái: "Đừng  bậy, mau ăn cơm ."
 
Bà mẫu xót con trai, mò mẫm gắp hai miếng bánh ngô  bát Triệu Đắc Thiên: "Con ăn nhiều , mấy hôm nay sửa cầu chắc vất vả lắm."
 
"Có gì mà vất vả, mấy việc đó nhẹ tênh."
 
"Không vất vả là  , con dâu hai lát nữa dọn chăn nệm từ phòng mẫu  sang phòng bên ."
 
"Khụ khụ khụ..."
 
Triệu Đắc Thiên  hóc xương cá, ho sặc sụa mãi mới  hồn: "Mẫu , mẫu   gì thế ạ?"
 
Bà mẫu bĩu môi: “Ta   chuyện  cho con đấy chứ, con cũng hai mươi mốt , đến mụn con cũng  !"
 
Mặt Triệu Đắc Thiên đỏ bừng, như đám mây đen vần vũ buổi chiều mà vẫn  che  ánh hoàng hôn,  liếc  ,    Đắc Quán, vẻ mặt đầy bất lực, : "Có cả thằng út ở đây, mẫu   mấy chuyện   gì?"
 
Đắc Quán đang mải miết húp cá diếc: "Con  điếc,   thấy gì hết!"
 
Ta: "..."
 
Người Nhà họ Triệu đúng là thoải mái,  hề coi  là  ngoài!
 
Trăng lưỡi liềm treo cao  ngọn cây, mở cửa sổ, hương thơm ngọt ngào của đồng lúa khiến lòng  say đắm. Sau khi  trải xong chăn nệm  giường đất ở phòng bên, Triệu Đắc Thiên tắm xong, lau vội mái tóc ướt  bước  phòng.
 
"Đắp lên mặt  ."
 
Hắn đưa cho  chiếc khăn mặt    lạnh từ nước giếng,  nhận lấy, nhăn nhó áp lên mặt.
 
Ôi, đau quá  mất, tên Hầu Tam đáng nguyền rủa, đáng đời  đánh cho  tả!