Ta    chút nhan sắc, nhưng mặt mũi mà sưng vù, đỏ ửng thế  thì còn  gì nữa.
 
 Triệu Đắc Thiên  mặt thì    trai,   kiểu thư sinh tuấn tú, mà là kiểu nam nhân cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, đường nét khuôn mặt rắn rỏi. Nếu  thì   thể một đ.ấ.m hạ gục tên Hầu Tam  chứ.
 
Sau khi đắp mặt xong, hai   đầu gặp mặt  im lặng  mép giường, bầu  khí tĩnh lặng đến mức tim  đập thình thịch.
 
Im lặng hồi lâu, Triệu Đắc Thiên đột nhiên thổi tắt đèn.
 
Ta giật  hỏi: "Chàng  thổi đèn  gì?"
 
Trong bóng ,  chậm rãi : "Tiền đèn dầu đắt lắm,  tiết kiệm."
 
"À,  , nên tiết kiệm. Theo lý thuyết thì chúng  là phu thê  hôn thú, nhưng..."
 
"Xin  nàng, thật    thương khi sửa cầu, e rằng    thể chu  với nàng ."
 
  kịp hiểu , kinh ngạc hỏi: "Hả? Chàng  thương ?"
 
Triệu Đắc Thiên   chỉ  thở dài: "... Ngủ thôi."
 
Nói ,  cởi giày trèo lên giường đất, kéo tấm chăn bông  phía cuối giường   xuống, vẫn giữ nguyên bộ quần áo đang mặc,   thêm lời nào.
 
Ta ngượng ngùng  xuống phía đầu giường, cảm thấy mặt  nóng ran. Có lẽ do hôm nay quá kinh hãi, tinh thần  cũng chẳng còn chút sức lực nào, cứ thế suy nghĩ vẩn vơ một hồi  chìm  giấc ngủ.
 
Sáng sớm hôm , trời còn  sáng hẳn, Triệu Đắc Thiên   đồng cắt lúa mạch.
 
Bữa ăn của  nông dân thật đơn giản, chỉ  cháo đậu xanh cùng vài món dưa muối. Sau khi hầu bà mẫu ăn xong,  hâm nóng  mấy cái bánh ngô còn thừa từ  qua,  đội nón lá  đồng đưa cơm cho .
 
Nhà họ Triệu  ba mẫu ruộng lúa mạch. Với sức của Triệu Đắc Thiên, việc  chẳng đáng là bao. Khi  đến nơi,   cắt gần xong một mẫu ruộng .
 
"Nhị ca, đến giờ ăn cơm !"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dien-vien-ga-cho-gia-phu-tot-bung/5.html.]
Ta nghĩ mãi mà   nên gọi  thế nào, đành gọi là "Nhị ca" cho  phép. Vừa  quá xa lạ, cũng  quá  mật, mà   dễ dàng mở miệng.
 
Triệu Đắc Thiên  tiếng gọi liền dừng tay,  thẳng  dậy. Tấm lưng trần rám nắng của  nổi bật giữa cánh đồng lúa mạch vàng óng. Từ xa,  tiến về phía , tay cầm một vật gì đó.
 
"Của nàng ."
 
Hắn một tay cầm lấy mấy cái bánh ngô, tay  đưa cho  một cái tổ chim nhỏ.
 
Ta ngạc nhiên mừng rỡ: "Trứng chim? Chàng lấy ở  ?”
 
"Lúc cắt lúa mạch thì thấy."
 
Ta vui vẻ đón lấy cái tổ chim nhỏ, bên trong  mấy quả trứng chim xinh xắn: "Ruộng lúa mạch mà cũng  trứng chim ?"
 
Triệu Đắc Thiên   bờ ruộng,  gặm bánh  gật đầu: "Có. Còn  sâu xanh lớn, thỏ rừng, thỉnh thoảng còn  cả rắn nữa."
 
Ta vui vẻ đặt tổ chim sang một bên, mở gói hành lý, lấy chiếc hũ nhỏ đổ cho  một bát cháo đậu xanh. Cháo đậu xanh  là sáng sớm  dùng nước giếng nấu, mát lạnh ngọt ngào, uống  ánh mặt trời  thật đúng lúc.
 
"Chàng ăn ,  giúp  gặt lúa."
 
Ở nhà họ Tiền,  là một nha  nấu cơm trong phòng bếp nhỏ,  từng gặt lúa bao giờ. Cánh đồng lúa mì vàng óng  mắt, những đợt sóng lúa nhấp nhô tầng tầng lớp lớp,  cảm thấy thật mới lạ, liền cầm liềm  gặt lúa.
 
Hắn  nắm lấy cổ tay : "Nàng nghỉ ngơi ,  tự  ."
 
Tay  khỏe thật, chỉ một cái nắm, cổ tay trắng nõn của   đỏ ửng lên,   khỏi "Ái da" một tiếng, tay  buông lỏng, mặt  liền thoáng hiện một tia áy náy.
 
"Nếu nàng   yên , thì  nhặt bông lúa ."
 
Những bông lúa  gặt  ruộng đều   bó thành những bó lúa chắc nịch, nhưng vẫn còn một ít bông lúa rơi rớt  ruộng, bỏ thì thật đáng tiếc, thế là  xách một cái giỏ  nhặt bông lúa.
 
Đến trưa, nhị ca đẩy một xe lúa mì lớn,  xách lồng và con thỏ   ngất, cùng  vui vẻ trở về nhà.